
m chọc cười
cả nhà.
Trương thị nhìn trời thấy không còn sớm liền đuổi mấy đứa nhỏ về phòng ngủ, sau đó vứt cho Lô Dũng một ánh mắt ra hiệu, lại
bị Lô Uyển Chi nhạy bén phát hiện, biết hai người bọn họ muốn nói nhỏ
với nhau, hơn nữa tuyệt đối liên quan tới việc hôn sự của chính mình.
Nàng trở về phòng ngồi trên giường suy tư về việc không biết có nên đi
chạy tới chân tường nghe lén không, lúc này Lô Hà Hoa đi đại tiện xong
trở lại, thần bí ghé bên tai nàng nói, "Đại tỷ, tỷ theo ta đi ra cửa
trước, muội vừa rồi mới vừa thấy con mèo bông nhỏ rất đáng yêu, chúng ta ôm về nuôi đi".
"Đã trễ thế này sao có mèo bông, đừng đi tới lui làm gì, nhanh đi ngủ đi", Thật ra suy nghĩ của nàng chính là muội
nhanh nhanh ngủ ta mới đi chân tường nghe trộm được.
Vậy mà
một Lô Hà Hoa luôn không có tính nhẫn nại nhưng hôm nay không biết thế
nào lại kiên trì khăng khăng muốn nàng phải tới cửa sân trước, dùng cả
phương pháp kiên quyết lẫn làm nũng.
Lô Uyển Chi bất đắc dĩ,
đành phải đứng dậy để tùy muội ấy kéo nàng ra trước sân, phát hiện làm
gì có con mèo bông nhỏ chỗ nào, nghĩ lại cho dù có đi chăng nữa thì chắc đã sớm chạy mất.
Không ngờ Lô Hà Hoa không tin, còn muốn tới trước cửa tìm một lúc, để tỷ tỷ ở đây chờ, nàng ấy đi tìm ngay gần đó,
cuối cùng đi vào đống củi trong viện xoay người học tiếng mèo nhỏ giọng
kêu.
Không muốn tiếp tục ở lại đây chờ tiếp, Lô Uyển Chi xoay người đang muốn trở về phòng, đã bị giọng một người đàn ông gọi lại,
"Uyển Chi!" Tuy Lô Uyển Chi không
thích nói chuyện nhưng không có nghĩa là nàng không hiểu quy củ, bình
thường Trương thị ngoại trừ dạy nàng hiểu biết chữ nghĩa, thêu thùa may
vá, cũng giảng giải không ít quy củ cho nàng, cái gì nam nữ thụ thụ bất
thân, là khi nam nữ chưa thành thân không thể một mình ở cùng một chỗ,
đó rõ ràng là lệnh cấm.
Cho nên khi nghe được giọng người đàn ông gọi tên mình, Lô Uyển Chi đầu tiên là chấn động, theo bản năng quay đầu nhìn về phía viện nhà mình.
Tô Việt thấy khó khăn lắm
mới gặp được người con gái ngày nhớ đêm mong trong lòng trước mắt, lần
trước thấy nàng là cách đây một năm ba tháng lẻ tám ngày, lần trước nữa
là mùa trung thu năm trước, mấy ngày nay hắn mỗi ngày đến nhà hàng xóm
Lô Uyển Chi đi dạo mới có thể tận mắt thấy nàng bên kia tường.
Cho nên giờ phút này Lô Uyển Chi vừa nhấc chân, Tô Việt vội vàng túm lấy ống tay áo nàng, “Lô Uyển Chi!”
Tuy rằng chưa từng gặp qua người đàn ông này trước đây, cũng không biết hắn là ai, nhưng Lô Uyển Chi biết một điều là bản thân không thể hô to bắt
trộm, vì tên trộm này do chính muội muội nàng dẫn tới, càng không thể
răn dạy tên này 'ngươi vì sao lôi kéo ống tay áo của ta không buông', lỡ như làm cho con chó trong nhà Trần gia giật mình sủa vang, vậy thì cha
nương mình sẽ lập tức chạy ra thấy chuyện này, cuối cùng ngươi xui xẻo
vẫn là muội muội mình, không chừng còn có thể bị đẩy trên thanh danh của chính mình.
“Vị công tử này, trời không còn sớm, ta muốn trở về ngủ, ngươi cũng nhanh buông ta ra về nhà đi! Bằng không để cho người khác nhìn thấy, chúng ta cho dù có trăm ngàn cái miệng cũng không giải
thích được”, Lô Uyển Chi nói xong nhìn cũng không nhìn Tô Việt một cái,
trực tiếp muốn phất tay áo chạy lấy người.
Tô Việt không phải là người dễ dàng bị đuổi như thế, giờ phút này hắn hết sức phát huy ưu
thế quấn quýt chết người của hắn, thật cẩn thận nhẹ giọng đáng thương
nói, “Uyển Chi, ta cho muội muội nàng ba tháng ăn vặt mới thuyết phục
được muội ấy dẫn nàng ra đây, nàng thương xót nói mấy câu với ta đi” -
Nói xong còn chớp mắt, nổi bậc dưới ánh sáng của ánh trăng, nó gợi nàng
nhớ tới con heo nhỏ tiểu hắc trong chuồng heo nhà mình, mỗi lần đói nó
không còn sức lực đôi mắt biểu cảm nhìn nàng giống như đang tha thiết
mong chờ nhìn mẹ nó.
“Ta không biết ngươi, không có gì để nói với ngươi! Ngươi mau thả ta ra!” Lô Uyển Chi nhịn xuống ý nghĩa muốn
cười, nghĩa đến sau này không muốn dây dưa với hắn, phải tránh cho mau, vừa nói vừa phủi ống tay áo, muốn tránh nắm tay của của hắn.
Nhưng sức lực của con gái trưởng thành làm sao có thể so sánh với sức của
người đàn ông trưởng thành, cho dù nàng có dùng sức thế nào đều không
thể giũ cánh tay của hắn ra khỏi ống tay áo. Chỉ biết thở phì phò trừng
mắt nhìn Tô Việt, nhếch miệng không nói gì.
“Lô đại tiểu thư, Uyển Chi, nàng nghe ta nói vài câu, sau khi nói xong ta sẽ đi ngay lập
tức", Tô Việt cố chấp khẩn cầu hết sức chân thành.
Thấy Lô Uyển
Chi không nói lời nào cũng không gật đầu đồng ý, hắn ưỡn ngực mặt cười
nói, "Uyển Chi, nàng không nói lời nào ta xem như nàng đồng ý".
Nhưng mà hắn vẫn là không dám buông tay, sợ chính mình ngay khi thả lỏng tay
thì người vợ sắp đến tay này lập tức không còn, chỉ có tay phải căng
thẳng có chút mỏi, nâng tay trái lên thay một chút, nhưng không dám giảm lực trên tay.
"Ta chính là Tô Việt, chính là. . . chính là. . .", Tô Việt nói 'chính là' nửa ngày cũng không nói được phần sau, trong lòng hắn không khỏi tự khinh bỉ bản thân, trước kia trước mặt những nữ
tử khác hắn đều có thể