
ng cuống tay chân buông sa trướng xuống.
Mới vừa chuẩn bị xong, thì thân ảnh Trọng Tôn Hoàng Gia liền xuất hiện tại cửa phòng.
“Vận nhi?” Hình như hắn không nghĩ tới là tôi vẫn còn chưa rời giường, hắn sửng sốt một chút mới bước vào.
Mắt thấy hắn chuẩn bị vén rèm trướng lên, tôi vội vàng nói: “Hoàng thượng! Người không tuân thủ ước định!”
Tay hắn khựng lại giữa không trung, “Vận nhi, trẫm chỉ là…”
“Quân vô hí ngôn mà!” Sợ hắn quê mặt, tôi đành phải hy sinh một chút, làm nũng với hắn.
“Nàng…” Hắn thở dài một hơi, buông tay xuống, “Nàng cứ như thế mà không muốn gặp trẫm!”
Hắn đây là đang làm nũng sao? Tôi nghi hoặc nhìn qua, đáng tiếc là cách một lớp sa trướng không thấy rõ vẻ mặt của hắn, “Hoàng thượng nói quá lời,
thần thiếp chỉ là không muốn để hoàng thượng nhìn thấy thần thiếp hiện
giờ.”
“Hừ! Thật là không công bằng!” Hắn hừ nhẹ ngồi vào chiếc
ghế đối diện lớp rèm, “Trái cây hôm qua nàng cho người đưa đến là ở đâu
mà có?”
“A! Là thần thiếp nhờ phụ thân tìm, hoàng thượng cảm thấy như thế nào?” Không ngờ Trọng Tôn Hoàng Gia lại còn có cái kiểu giận
dỗi như con nít vậy, thật là đáng yêu!
“Ừ, không tệ, rất ngon.” Trọng Tôn Hoàng Gia cười nói: “Trẫm không nghĩ là Vận nhi ngay cả những thứ này cũng biết.”
“Thần thiếp chỉ là ngẫu nhiên nhìn thấy trong sách thôi.” Tôi cũng cười,
“Hoàng thượng gần đây có vẻ khá là nhàn nhã thong dong.”
“Nhàn
nhã? Hừ!” Trọng Tôn Hoàng Gia bực mình hừ nhẹ, “Một hậu cung nho nhỏ
cũng đủ thứ chuyện như vậy, xem ra trẫm cần phải tìm người đến trông nom cai quản mọi thứ cho đàng hoàng.”
Trực giác cho thấy ánh mắt hắn đang chiếu vào tôi, tôi cười khan nói: “Việc này dù sao cũng vẫn là do
hoàng thượng quyết định, thần thiếp sẽ không lắm miệng.” Hắn muốn như
thế nào là chuyện của hắn, tóm lại đừng có dính đến tôi là tốt rồi.
“Vận nhi sẽ nguyện vì trẫm mà quản lý?” Ô! Cái người này, lại dò xét thử
lòng tôi trực tiếp rõ ràng như thế! Nham hiểm! “Hoàng thượng nói đùa,
thần thiếp ngay cả một Tây Duệ cung còn trông nom chưa xong, huống chi
là một hậu cung lớn như vậy, thỉnh hoàng thượng tìm một người tài đức
sáng suốt khác đi.”
“A! Vận nhi, nàng từ khi nào mà trở nên khiêm tốn như vậy?” Hắn cười chọc ghẹo, “Chuyện này để sau này nói tiếp, có
điều bây giờ có một việc trẫm định giao cho nàng xử lý.”
“Chuyện gì?” Người này bộ dạng dường như đang âm mưu gì đó, trước hết tôi vẫn cần phải cẩn thận.
Hắn tung ra hai chữ hai chữ nhẹ như mây trôi gió thoảng: “Tuyển tú.”
…
“Hoàng thượng…” Trong chốc lát tôi không phản ứng nổi.
“Không cần nhiều lời, trẫm biết nàng hiện giờ không thích hợp làm việc vất vả, có điều trẫm chỉ yêu cầu nàng giúp trẫm tuyển người, những chuyện lặt
ặt đều đã có Cao Tiến Bảo phụ trách rồi.”
“Hoàng thượng không sợ thần thiếp chọn cho hoàng thượng những người xấu xí sao?”
“Ai da! Có thể được tuyển tiến cung cho dù có kém một chút thì cũng không
đến nỗi xấu xí được! Hơn nữa nếu thật sự là như vậy thì trẫm chỉ có thể
thất vọng về thẩm mĩ của Vận nhi thôi.”
Nghiến răng. “… Thần thiếp lĩnh chỉ.”
Nhìn bóng lưng đắc ý của Trọng Tôn Hoàng Gia, lần đầu tiên tôi nghiêm túc suy nghĩ đến việc… hành thích vua!
“Chúc mừng nương nương!”
Sau khi Trọng Tôn Hoàng Gia đi, người đầu tiên chúc mừng tôi ─ Lan Nhi ─ lãnh đủ.
“Mừng cái đầu ngươi á?! Hắn ăn no rửng mỡ không có việc gì làm ngươi cũng ủng hộ hắn hả? Đây là hắn đang cố ý sắp đặt cho ta! Có hiểu sắp đặt là như
thế nào hay không hả? Đi! Đem ‘cung giới’ chép mười lần cho ta!” Tôi
giận! Tên ngốc này! Tên khốn này! Tên khốn kiếp aaaaaa!…
Không
thèm để ý Lan Nhi mặt mày kinh hoàng dập đầu thỉnh tội, tôi phất tay
đuổi nàng đi, quay qua bảo Mai Nhi: “Đi cắt một quả dưa gang đem đến
đây!” Tôi muốn ăn ăn ăn! Ăn chết hắn!
“Nương nương…” Một lúc lâu sau, Mai Nhi mới sợ hãi mở miệng.
“Chuyện gì?” Thật ra tôi đã giận đến nỗi cái gì cũng ăn không vô rồi, tôi chủ
yếu là cố ý làm khó người khác, làm khó đám cung nữ thái giám xui xẻo
bên cạnh bị tôi giận chó đánh mèo thôi.
“Nương nương… Nô tì… Nô tì ăn không vô rồi.” Ợ một cái, Mai Nhi não nề nhìn nửa quả dưa gang còn lại.
Khoát tay, “Thôi.” Ôi, mặc dù “hành hạ” người khác rất là sảng khoải, nhưng
tôi vẫn cứ cảm thấy ai oán! Cái tên Trọng Tôn Hoàng Gia này rõ ràng là
muốn thử tôi, đúng là một chuyện không tốt, có lẽ đây là vận mệnh bị
lạnh nhạt đang chờ đợi tôi, làm sao mới có thể bảo vệ địa vị hiện giờ
của tôi đây? Thật phiền não a ──
Mặc kệ là tôi bằng lòng hay không bằng lòng, việc tuyển tú cũng đã bắt đầu rồi.
Cũng may là hết thảy đều có Cao công công phụ trách quản lý, tôi quả thật
đúng như Trọng Tôn Hoàng nói, chỉ phụ trách nhìn, cũng không phải làm
nhiều việc lắm.
Tuy nhiên hiện giờ những cô gái được tuyển vào
đều có tố chất rất cao, lấy tiêu chuẩn thẩm mỹ hay soi mói của tôi mà
nhìn, cũng có vài cá nhân được coi là “tuyệt sắc”! Điều này không khỏi
khiến tôi cảm thấy vô cùng… hưng phấn.
“Nương nương, tại sao
người còn cười được như vậy?” Mai Nhi đang đứng cùng ở phía sau bình
phong khó hiểu nhìn tôi, trên mặt là ‘trăm mối sầu lo’.
“