
đều có thể không chút
do dự kết hôn vào cửa, hiện tại đã có người trong lòng, có cái gì lý do không
kết hôn đâu?
Có thể cùng người yêu cùng
một chỗ, anh hiện tại hẳn là sống thực vui vẻ đi?
“Nam Thiến.”
Phía sau đột nhiên vang lên
lão bản kêu to, cô vội vàng lau đi nước mắt trên mặt không biết khi nào hạ
xuống, vội vã lên tiếng.
“Dạ.”
“Có người tìm cô.” Lão bản
nói.
Cô sửng sốt một chút, lộ ra
vẻ mặt mù mờ. Có người tìm cô? Điều này sao có thể? Cô chưa cùng một người đề
cập qua, mình làm công buổi tối tại chợ đêm a.
Hoài nghi đứng dậy, cô quay
đầu nhìn xung quanh, hé ra khuôn mặt cô không nghĩ đến nhất - cách nói chính
xác hẳn là, khuôn mặt ba giây trước cô còn muốn liền bỗng nhiên xuất hiện ở
trước mắt.
Khấu... Đạt?
Cô giống như đột nhiên bị
sét đánh, cả người cứng ngắc, cả người đều choáng váng.
“Tiểu dưa hấu.”
Anh mỉm cười hướng chỗ cô, cô
lại giống như bị người ngoài hành tinh xâm nhập, hoàn toàn không thể là chính
mình, cũng không thể động đậy.
Làm sao có thể là anh? Làm
sao có thể là anh?
Anh bộ dáng vẫn như vậy có
hình đẹp mặt, cho dù là tây phục của anh so với mọi người ở đây đi dép lê, mặc
quần áo sơ mi đơn giản, thế nhưng ngay cả cảm giác một chút không hợp nhau hoặc
không được tự nhiên đều không có. Anh luôn có thể tràn ngập tự tin hòa nhập với
các loại hoàn cảnh khác nhau, sau đó lại dễ dàng trở thành đối tượng để mọi
người bội phục, hâm mộ, luôn như vậy.
“Em vừa rồi đang khóc sao?”
Đứng ở trước mặt cô, Khấu Đạt nhìn không chuyển mắt ngóng nhìn cô, ách thanh
hỏi.
Cô lại lần nữa cứng đờ, nhanh
chóng thân thủ lau đi hốc mắt còn sót lại nước mắt. “Tìm tôi có chuyện gì?”
Thanh âm lãnh đạm.
“Như thế nào mới một thời
gian không thấy, em liền gầy đi như vậy? Em quả nhiên không thích hợp rời anh
đi.” Anh lẳng lặng nhìn cô, đột nhiên muốn thân thủ chạm vào hai má của cô.
Nam Thiến giống như bị nóng
đến, đột nhiên lùi về phía sau.
Tay anh đứng ở giữa không
trung, có điểm xấu hổ, tự giễu cười, sau đó chế nhạo mình. “Xem ra anh ở trong
lòng em thật sự bị cự tuyệt hoàn toàn, đúng hay không? Thật sự là trừng phạt
đúng tội.”
Nam Thiến không biết nên nói
cái gì, chỉ muốn biết...
“Anh tìm tôi có chuyện gì?
Tôi còn phải làm việc, nếu có thể, mời anh nói ngắn gọn.” Cô rũ mắt, không nghĩ
xem muốn khẳng định từ trước đến nay vẫn là anh có thể làm cho cô khi đêm dài
tĩnh lặng mà thương tâm rơi lệ.
“Chuyện rất quan trọng.” Anh
trả lời, sau lại không có câu dưới.
“Chuyện gì rất quan trọng?”
Anh trầm mặc làm cho cô không thể không giương mắt nhìn anh.
“Mang bà xã trốn đi về nhà.”
Anh không chuyển mắt nhìn cô, lấy ngữ khí nghiêm trang trả lời.
Cô khinh sợ run một chút,
trong nháy mắt đầu trống rỗng.
Những lời này là ý tứ gì?
Mang bà xã trốn đi về nhà? Bà xã của anh nói là chỉ cô sao?
Không, điều này sao có thể?
Người anh yêu cũng không phải là cô, tìm cô trở về làm cái gì? Huống chi bọn họ
đã ly hôn, cô đã sớm không phải vợ của anh, vợ trong miệng anh hẳn là đối tượng
anh tái hôn đi.
“Cô ấy rời nhà trốn đi, anh
tìm đến tôi làm gì? Tôi lại không biết cô ấy.” Nhịn xuống tâm đau như dao cắt,
cô bắt buộc chính mình bình tĩnh đối mặt.
“Em biết cô ấy.”
“Tôi biết cô ấy?” Nam Thiến
đột nhiên ngây người. Đối tượng anh gặp ở ngoài chẳng lẽ là người cô biết? Cô
cho tới bây giờ cũng chưa nghĩ tới loại sự tình này, bọn họ làm sao có thể đối
xử với cô như vậy?
“Tên cô ấy là Nam Thiến.”
Lại là ngẩn ngơ, cô kinh ngạc
nhìn anh, liều mình suy tư về lời anh nói có ý tứ gì, nhưng đầu đột nhiên không
nghe lời.
“Anh thực có lỗi.” Anh nói.
Cô không nói gì.
“Một tháng qua, anh luôn luôn
tìm em.”
“Gạt người.” Cô quay đầu sang
một bên.
Anh lại không muốn cô không
nhìn anh, bá đạo nâng cằm của cô lên. “Anh không có lừa em, mẹ em có thể chứng
minh lời anh nói là thật.”
“Mẹ tôi nói anh không tìm tôi.”
“Cái gì?” Khấu Đạt sợ hãi
kinh ngạc kêu lên.
“Mẹ tôi nói anh không đi tìm
tôi, mẹ sẽ không gạt tôi.” Nam Thiến nói thực xác định.
Khó có thể tin sanh đại hai
mắt, anh cứng họng thiếu chút nữa nói không nên lời. “Mẹ em thật sự nói với em
như vậy?”
“Đúng.”
“Cho nên kỳ thật mẹ em vẫn
đều biết một tháng qua em ở đâu, có phải hay không?”
“Đương nhiên.”
“Đáng chết!” Khấu Đạt nhịn
không được thấp rủa một tiếng, thiếu chút nữa không bật thốt lên mắng ra một
chuỗi phấn khích ba chữ kinh.
Anh bị mẹ vợ đùa giỡn! Ngu
ngốc ngu xuẩn bị đùa giỡn một tháng cũng không biết! Hồi tưởng qua một tháng
này trải qua lo lắng cùng sầu lo, anh nhịn không được lại mắng một tiếng. “Đáng
giận!”
Nam Thiến vẻ mặt nghi hoặc
nhìn anh.
“Một tháng qua anh vẫn đều
tìm em, một tuần ít nhất gọi điện hai lần đến nhà em, hướng mẹ em hỏi tung
tích của em, anh có liên lạc ghi lại có thể làm chứng.” Anh lấy thái độ vô
cùng thật sự mà nghiêm túc nói với cô.
Nam Thiến hoài nghi nhìn anh.
Khấu Đạt lấy di động ra từ
trong túi, tìm ra thông tin điện thoại gần nhất ghi lại đã gọi đưa cho cô.
Cô chần chờ tiếp nhận vừa
thấy, chỉ thấy quả nhiên có cuộc gọi tới nhà mẹ