
ên nghị, da mặt dày mở miệng thỉnh cầu.
“Cậu muốn dùng cái gì cam
đoan? Chỉ bằng hé ra miệng sao? Nói dễ nghe thì ai cũng nói được, quan trọng là
nói được, có làm được hay không?” Nam mẫu mặt không chút thay đổi nhìn anh.
“Nếu thực hiện điều kiện mà
mẹ mở đường cho con thì con xin nguyện ý, mẹ muốn con làm như thế nào, mới
nguyện ý tin tưởng cam đoan cùng thành tâm của con, yên tâm để cho Nam Thiến
cùng con cùng một chỗ?” Anh vẻ mặt kiên định.
“Mặc kệ tôi nói gì, cậu đều
làm sao?”
“Đúng.” Khấu Đạt vẻ mặt còn
thật sự, không chút do dự gật đầu.
Nam mẫu cười lạnh, thuận
miệng nói: “Nếu tôi muốn cậu đem danh nghĩa sở hữu tài sản đều sang qua cho Nam
Thiến, cậu cũng sẽ làm?”
“Nếu đây là cách duy nhất có
thể lấy được tín nhiệm của mẹ, làm cho Nam Thiến trở lại bên con.” Anh không phản
đối gật đầu.
“Cậu thật sự chịu sao?” Bà
không khỏi hoài nghi.
“Cho con thời gian vài ngày,
con sẽ cho luật sư làm thỏa đáng hết thảy thủ tục sang tên.”
Nhìn anh thật sự như vậy, Nam
mẫu ngược lại không biết kế tiếp nên nói cái gì, trầm mặc trong chốc lát, bỗng
nhiên than nhẹ một hơi, thái độ cũng mềm đi theo.
“Vào nhà nói sau.” Bà mở
miệng, xoay người đi vào trong phòng râm mát.
Khấu Đạt không tiếng động thở
ra một ngụm khí lớn. Thẳng đến giờ này khắc này, anh mới biết được chính mình
vừa rồi thần kinh có bao nhiêu căng thẳng, cũng may hoàn hảo, ít nhất nhạc mẫu
hiện tại đã nguyện ý mở cửa cho anh đi vào, đây là hiện tượng tốt.
Đi vào trong phòng, anh giống
như tiêu hài tử làm sai chờ mẫu thân răn dạy, thẳng tắp đứng ở cạnh cửa, không
dám lộn xộn.
“Ngồi xuống.” Nam mẫu nói.
Anh thế này mới dám đi đến sô
pha cách mình gần nhất, thật cẩn thận ngồi xuống.
“Cậu thành thật nói cho tôi
biết, Tiểu Thiến đối với cậu mà nói rốt cuộc là cái gì? Cậu đối với nó rốt cuộc
có cảm tình hay không? Cậu yêu nó sao?” Nhìn anh, Nam mẫu đi thẳng vào vấn đề.
“Con yêu cô ấy.” Khấu Đạt
không chút do dự trả lời.
Vấn đề này nếu trước đây hỏi
anh, anh khả năng có thể có điều do dự, trả lời không được, nhưng là trải qua
lần rung động giáo dục này, anh đã hoàn toàn hiểu được cô đối với anh mà nói
quan trọng cỡ nào, không thể thay thế được như thế nào. Anh yêu cô, anh chưa
bao giờ khẳng định một sự kiện như thế.
“Nếu yêu, vì sao còn ở bên
ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt, làm cho Tiểu Thiến thương tâm khổ sở?”
“Con thực có lỗi.” Trừ câu đó
ra, anh không biết còn có thể nói cái gì.
“Tôi không muốn nghe câu xin
lỗi của cậu, mà là lý do.”
“Con không biết mình yêu cô
ấy, nghĩ đến chính là không chán ghét...” Anh không biết nên giải thích như
mình ngu xuẩn thế nào, tại sao anh lại như loại đàn ông không chịu nổi dụ hoặc,
dính vào những thói hư tật xấu kia.
“Đàn ông vì sao đợi cho mất
đi sau mới hối hận?” Nam mẫu giống như tự nói.
“Con không biết.” Anh chua
xót lắc đầu.
Trong phòng một mảnh trầm
mặc.
“Chuyện tài sản không cần
sang tên toàn bộ, chỉ cần sang tên một nửa cho Tiểu Thiến, tôi liền tin tưởng
thành ý của cậu.” Nam mẫu đột nhiên tiếp tục thảo luận đề tài ở trước cửa.
“Không, con sẽ bảo luật sư
sang tên toàn bộ.” Anh cũng tiếp tục quyết định lúc trước.
“Tùy ý cậu, như tôi đã nói
trước đây, tôi tin tưởng cậu cũng vô dụng, Tiểu Thiến phải tin tưởng cậu, tha
thứ cậu mới được.” Bà có chút đăm chiêu nhìn anh trong chốc lát.
“Cái này con hiểu được.” Anh
gật gật đầu, lập tức quay đầu nhìn về phía trong phòng im lặng. “Con có thể
cùng Nam Thiến nói chuyện sao, mẹ?”
Nam mẫu lại lộ ra cười khổ. “Cậu
nghĩ rằng tôi lừa cậu sao?”
“Cái gì?” Anh khó hiểu đem
ánh mắt di hồi trên mặt nhạc mẫu.
“Tiểu Thiến không ở nơi này,
nó không về đây ở.”
Khấu Đạt ngẩn ngơ. “Cô ấy
hiện tại ở chỗ nào?”
“Tôi cũng muốn hỏi cậu vấn
đề này.”
Một tháng sau.
Sau khi truyền đến hai tiếng
đập cửa, trợ thủ đắc lực của Khấu Đạt - Trần Thừa Khải đẩy cửa mà vào.
“Lão bản, đây là tư liệu ngài
muốn.”
“Vất vả cho cậu.” Khấu Đạt
tiếp nhận tư liệu nói.
“Đây chính là việc tôi nên làm.”
Khấu Đạt gật đầu, cúi đầu lật
xem để bắt tay vào làm việc, đột nhiên phát hiện Trần Thừa Khải vẫn đứng tại
chỗ, giống như có chuyện muốn nói.
“Còn có chuyện gì sao?” Anh
ngẩng đầu lên hỏi.
“Có một việc tôi không biết
có nên nói hay không.” Trần Thừa Khải có chút do dự.
“Chuyện gì? Có chuyện gì cứ
nói thẳng.”
“Tối hôm qua tôi gặp lão bản
nương.”
Khấu Đạt đột nhiên từ chỗ
ngồi đứng lên. “Ở nơi nào?”
Trần Thừa Khải có điểm bị dọa
đến. “Ở chợ đêm.”
“Làm sao ở chợ đêm? Cô ấy có
nhìn thấy cậu không? Có cùng nói chuyện với cậu không? Bộ dáng của cô ấy
thoạt nhìn thế nào? Cậu có biết cô ấy hiện tại nghỉ ngơi ở đâu không?”
Liên tiếp kích động hỏi, làm
cho Trần Thừa Khải có chút kinh ngạc giật mình.
Anh vẫn nghĩ rằng lão bản
đối với lão bản nương không có tình cảm, cho nên lúc trước mới có thể ra bên
ngoài trộm giao bạn gái, muốn gặp ở ngoài, nhưng kết quả dường như không phải
như vậy.
Sau khi lão bản nương rời đi,
lão bản không chỉ có gọi anh đi thí nghiệm bạn gái, khi đối phương lựa chọn
tiền thì bình