
ung liếc nhìn cô một cái thật sâu, Tương Mạch bị cô nhìn như vậy
thì dáng vẻ liền trở nên hoảng hốt, lúng túng hỏi: “Cậu…Có phải là không thoải mái hay không? Cần đi bệnh viện không?”
Bệnh viện? Cả người Vinh Nhung lập tức toát mồ hôi lạnh, bỗng nhiên đứng dậy. Động tác quá nhanh nên đụng vào một canh của bàn học, sách rơi tán loạn trên mặt đất. Học sinh trong phòng học đều nhìn về phía cô. Vinh
Nhung thở hổn hển, sau một hồi mới chậm rãi lắc đầu. Tương Mạch càng lo
lắng hơn, dáng vẻ của
Vinh Nhung như vậy đúng là quá khác thường, nhất định đã có chuyện gì, rốt cuộc là chuyện gì chứ?
Vinh Nhung xin về nhà nghỉ ngơi, lúc Tương Mạch ở cùng Dịch Phong không
tránh được chuyện cô tám cho anh nghe, nhìn thấy gương mặt của Vinh
Hưởng hắc trở nên đen lại cô lại càng không ngừng được bắt đầu nói nhiều hơn.
“Gần đây không biết Vinh Nhung bị làm sao nữa, hoàn toàn không có tinh
thần. Tinh thần hoảng hốt, nhìn dáng vẻ giống như là bị người khác ức
hiếp quá mức rồi. Thật đáng thương….”
Vinh Hưởng tự nhiên mà ăn, dáng vẻ chả có tí xao động gì càng làm cho Tương Mạch thêm cắn răng nghiến lại.
Dịch Phong ở dưới đáy bàn đá cô một cước: “Chẳng phải mỗi tháng nữ sinh
đều có vài ngày bất tiện sao, nói không chừng cô ấy cũng giống em, chu
kỳ sinh lý tới thì trở nên nóng nảy.”
Tương Mạch trừng mắt nhìn anh, “Nói bậy, bộ lần đầu tiên cậu ấy có chu
kỳ sinh lý sao? Tại sao trước kia không luống cuống. Ai, không đúng,
người nào tới chu kỳ sinh lý mà trở nên nóng nảy hả?”
Dịch Phong giả bộ mất thính giác, yên lặng mà ăn. Tương Mạch giận Vinh
Hưởng dáng vẻ bình tĩnh của anh, nói lâu như vậy mà anh cũng không có tí phản ứng nào cả. Một chút phản ứng tự giác cũng không có, cô ai oán mà
đâm chọt vào món ăn: “Dáng vẻ của cậu ấy nếu không phải là người thân
thiết thì con tưởng là cậu ấy đang mang thai nữa chứ, so với trong phim
điện ảnh cũng không khác gì nhau. Nhưng rõ ràng cậu ấy không thể mang
thai, cậu ấy đâu có bạn trai đâu. Cũng không thể nào giống Maria…” Tương Mạch hao tâm tốn sức chống cằm say sưa.
Dịch Phong uống một ngụm nước thì bị sặc tại ngay cổ họng, bị lời nói
của Tương Mạch làm cho hốt hoảng: “Khụ, em nói nhăng nói cuội gì đấy.”
Anh quay đầu lại nhìn Vinh Hưởng, chỉ thấy ánh mắt của người nọ phức tạp nhìn chằm chằm vào Tương Mạch, ánh mắt đó giống như một giây kế tiếp sẽ xông lên cắn chết cô. Dịch Phong thường quen bao che khuyết điểm giúp
người nào đó, liền vội vàng che giấu, ngượng ngùng cười làm lành nói:
“Đừng để ý tới cô ấy, suy nghĩ của cô ấy hơi xa rồi.”
Huyệt thái dương của Vinh Hưởng nhảy thình thịch, lòng bàn tay trở nên
ướt đẫm. Trong đầu vẫn lẩn quẩn việc lần trước ở phòng cô, lúc đó anh bị quá nhiều tức giận đè ép, hoàn toàn không có suy tính đến chu kỳ an
toàn của cô. Anh đúng là không cẩn thận, tại sao không có chú ý tới
những thứ này. Trước kia mỗi lần tới chu kỳ sinh lý của cô anh đều nhớ
rất rõ ràng, gần đây đã xảy ra quá nhiều chuyện. Anh nhất thời cũng quên mất, lại vào đúng lúc này…
Tại sao, lại là lúc này… Bốn năm sau....
"Vinh Nhung, có người tìm."
Nghe giọng nói nhưng không thấy người đâu, Vinh Nhung bất đắc dĩ quay
đầu lại, quả nhiên nhìn thấy Tần Lộ đá văng cửa phòng ra trên tay xách
theo túi lớn túi nhỏ đi vào. Tần Lộ nhíu mày, vẻ mặt chán ghét nhìn cô:
"Cậu muốn ngăn cách với thế giới bên ngoài tới khi nào? Cậu có chỗ nào
giống người hiện đại chứ, điện thoại di động không cần, QQ không chơi.
Cậu dứt khoát xuyên về cổ đại được rồi đó."
Vinh Nhung chỉ cười cười không trả lời. Chậm rãi mở tủ treo quần áo ra
tìm áo khoác, Tần Lộ sớm đã tập thành thói khi quen cô như vậy. Cô đá
giày cao gót rồi ngồi xuống gác chân lên ghế, liếc mắt nhìn cô thay quần áo.
"Cậu có cần hay qua loa như vậy không? Cho dù là mẹ cậu tìm đối tượng
hẹn hò cho cậu, nếu cậu không muốn gặp người ta thì cũng không cần qua
loa tới mức vậy chứ. Tốt xấu gì cũng nên gọn gàng lại một chút khi ra
khỏi cửa." Tần Lộ im lặng, dáng người Vinh Nhung vô cùng đẹp, nhưng cô
ấy lại cố tình ăn mặc quê mùa. Nếu không phải là cô nài ép lôi kéo kéo
cô ấy đi mua quần áo mấy lần, thì không biết là cô ấy có chủ động đi mua quần áo không nữa.
"Có vấn đề gì sao?" Vinh Nhung về phía chiếc gương to, nhìn quần áo màu
xám tro trên người một chút, nó rất thoải mái, cô đẩy gọng kính đen ở
chóp mũi lên, cười cười đầy hài lòng.
Tần Lộ chán nản, nằm dài ở trên bàn sách làm dáng vẻ bội phụ cô: "Chị
ơi, bộ trong mắt chị tất cả mọi người đều là cường gian hay sao. Rốt
cuộc là cậu muốn cất giấu sắc đẹp của mình cho ai vậy?" Mỗi lần thấy cô
cố ý giả trang thành người già dặn có kinh nghiệm, cố ý hóa thành một cô gái xấu xí, thì Tần Lộ liền nhốn nha nhốn nháo.
Vinh Nhung cười cười chọt vào ót của cô: "Nếu mình không phải là bông cúc dại nhỏ, thì cậu có thể thành Sayuri sao?"
(Sayuri (小百合): Đây là từ tiếng Nhật thường dùng chỉ tên dễ thương của con gái, có nghĩa là lily)
"Cắt...." Tần Lộ khinh bỉ nhìn cô, "Trời đã tối rồi cậu nhanh chóng đi
xuống lầu đi, người ta vẫn còn chờ đấy. Người này cố chấp không ch