Polly po-cket
Giai Kỳ Như Mộng

Giai Kỳ Như Mộng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323291

Bình chọn: 8.00/10/329 lượt.

vào, tốc độ nhanh như chớp, giật lấy chiếc túi xách mà Giai

Kỳ để trên ghế xe, co giò chạy đi.

Quyên Tử hoàn toàn không kịp phản ứng, Giai Kỳ kêu lên một tiếng: “Cướp túi

xách!” Mở cửa xe chạy xuống đuổi theo. Quyên Tử lo lắng đến mức liên tục gọi

lớn, cũng muốn xuống xe đuổi theo, nhưng còn đang ôm con. Tín hiệu đèn giao

thông lại thay đổi, những chiếc xe đằng sau bấm còi inh ỏi, cô hết sức gọi:

“Giai Kỳ! Quay lại đi! Đừng đuổi theo nữa! Giai Kỳ……..” Ôm đứa bé gái luống

cuống xuống xe, trong tiếng còi xe chấn động trơ mắt ra nhìn, Giai Kỳ càng đuổi

theo càng xa hơn.

Giai Kỳ tinh thần hăng hái đuổi theo,xuyên ngang qua mặt phố, không chịu bỏ

cuộc, đuổi theo đã 300 met, kẻ đó nhìn thấy cửa một ngõ phố, soạt một tiếng

chạy vào trong, Giai Kỳ không nghĩ gì nhiều, gấp gáp chạy vào, liền một lúc lại

đuổi theo ba bốn trăm met nữa, mệt đến nỗi thở hổn hển, ngõ phố đó càng đi vào

trong lại càng hẹp, tên trộm túi đó sợ rằng ngõ phố đó là ngõ cụt, cứ chạy cứ

chạy rồi đột nhiên dừng lại, bỗng nhiên quay người lại, lườm cô trừng trừng.

Bây giờ Giai Kỳ mới thấy sợ hãi, tên đó hung dữ nói : “Con kia, hôm này ông mày

sẽ dạy cho mày một bài học!” vù một cái lấy ra một con dao, vặn cổ tay cô lại,

dơ chân lên đá vào bụng cô, cô chỉ cảm thấy toàn thân đầy mồ hôi lạnh, trước

mắt tối sầm, con dao đã chém qua bên tai cô, nỗi đau nóng bỏng. Trong lòng chỉ

nghĩ, xong rồi. Chỉ là theo bản năng đưa tay lên bảo vệ đầu, tên đó đã vung dao

lên, lần này đúng vào cánh tay cô, máu cứ chảy xuống, chuỗi tràng hạt bồ đề

trong tay bị cắt đứt, lập tức rơi hết xuống đất, tên đó lại dơ chân lên, đạp cô

ngã xuống đất.”

Giai Kỳ nằm dưới đất chỉ thở dốc, tên đó đi đến gần hơn lại uy hiếp, trong lòng

Giai Kỳ vừa lo lắng vừa sợ hãi. Tên đó đang dẫm trên một tràng hạt, nhấc chân

lên, cúi đầu nhìn những hạt rơi trên đất, đột nhiên lại dừng lại. Trong lòng

Giai Kỳ sợ hãi đến cực điểm, không biết hắn muốn làm gì, tên đó lại nhìn cô với

một ánh mắt vô cùng kinh ngạc, dường như vừa kinh ngạc vừa sợ hãi. Giai Kỳ chỉ thở

dốc hổn hển. Sự sợ hãi trong mắt kẻ đó càng ngày càng sâu hơn, ánh mắt Giai Kỳ

sắc nhọn, nhìn thấy sau lưng hắn có bóng người đung đưa, chắc là có người đến,

lập tức kêu lớn: “Cứu với!”

Tên đó toàn thân run rẩy, vứt chiếc túi xách và con dao nhọn đi, quay người co

giò chạy mất.

Bây giờ Giai Kỳ mới cảm thấy cánh tay và bên tai đều đau đến thấu xương, dùng

tay sờ vào toàn là máu, người đi vào ngõ phố là một bác gái, cũng bị tình cảnh

trước mắt làm cho khiếp sợ, một lúc lâu sau mới kêu lên: “Mau đến đây! Mau cứu

người! Cô gái! Cô gái! Cô có sao không?”



CHƯƠNG 15

Đây là lần đầu tiên trong đời, Giai Kỳ bị đi cấp cứu, vết thương không nặng, bên tai bị cắt một vết, trên tay cũng thế, mặc dù vết thương dài, nhưng rất nông, chỉ là máu chảy đầy mặt nên làm người khác sợ hãi. Được cảnh sát 110 lập tức đưa đến bệnh viện gần đó, bác sỹ kiểm tra vết thương cho cô rất tỷ mỉ, nói rằng không cần khâu, khử trùng rồi băng lại là được.

Một đồng chí cảnh sát đứng bên cạnh nói: “Mấy tên cướp giật đó đều là rất liều mạng, cô cũng to gan quá đấy, một cô gái, lại dám xuống xe đuổi theo.”

Giai Kỳ nghĩ mà thấy sợ, không hiểu vì sao lúc đó đầu óc lại tức giận liền đuổi theo, nhưng cho đến tận lúc được đưa vào bệnh viện, cô vẫn không quên nhặt chiếc túi lên đem theo.

Cảnh sát hỏi: “Trong túi có không ít tiền hả? May mà lấy về dược, nhưng vẫn phải phiền cô báo cho một con số đại khái, chúng tôi còn viết báo cáo.”

Bỗng nhiên trong lòng Giai Kỳ thấy xót xa, nói nhỏ: “Không phải, ngoài điện thoại ra chỉ có chưa đầy 1000 tệ, còn có hai cái thẻ, nhưng trong túi có chìa khóa của tôi.’

Đồng chí cảnh sát vừa nghe vừa lắc đầu: ‘Chìa khóa gì mà đáng để cho cô liều mạng, thay ổ khóa không được sao? Sau này nếu gặp việc như thế, trước tiên hãy báo cho 110, một cô gái như cô, sao lại đơn thương độc mã đuổi theo kẻ cướp chứ, thật không chú ý đến việc tự bảo vệ mình rồi.”

Khuyên bảo đến nỗi Giai Kỳ vâng vâng dạ dạ, trong chốc lát đột nhiên nhớ ra, mình đã bỏ lại Quyên Tử và Đinh Đinh cùng với chiếc xe Maybach có giá mấy trăm vạn tệ đó ở ngoài đường rồi, đau khổ kêu lên một tiếng. Y tá bên cạnh còn tưởng chạm vào vết thương của cô, giật bắn mình.

Việc gấp này không thể coi nhẹ được, không nói gì khác, Quyên Tử còn đem theo cả Đinh Đinh, đứa trẻ bị quá sợ hãi, huống hồ còn có cả Maybach, chẳng may có chuyện gì, cô lấy gì mà đền Nguyễn Chính Đông chứ?

Giai Kỳ lo lắng đến nói mặt trắng bệch.

Lúc nãy chỉ lo nói chuyện với Quyên Tử, cũng quên không hỏi số điện thoại mới của cô, bây giờ làm thế nào đây.

Đồng chí cảnh sát rất thông cảm cho cô, nói: “Gọi điện thoại cho người nhà đến đón đi, tôi thấy cô cũng bị khiếp sợ lắm rồi.”

Không thể gọi cho Nguyễn Chính Đông, không nên làm cho anh lo lắng, do đó cô gọi cho Từ Thời Phong, không ngờ lại tắt máy, lại gọi cho thư ký của Từ Thời Phong, mới biết rằng anh đang có một vụ án quan trọng, nửa tiếng trước đã đi Thượng Hải rồi. Đang định gọi cho Châu Tịnh An cầu cứu, đột nhiên chuông điện thoại va