
nhiêu?”
“Vị đại gia này có ánh mắt thật tinh tường, hoa tai này vốn là đồ
trang sức xinh đẹp nhất, từ thạch điêu khổng tước tốt nhất làm ra, lấy
vốn làm lãi, năm mươi đồng liền bán.” Thương nhân lui tới Thiên lục
không ít, tiểu nha đầu tính như gặp đã quen, đối mặt với hai người cũng
không lắp bắp, miệng lưỡi lanh lợi. Trong lòng thầm than, hai vị công tử thật là tuấn mỹ!
Bắc Thần Thiên lười trả giá, xuất ra bạc vụn thanh toán tiền, lại phát hiện Lâm Phong đã hăng hái bừng bừng cầm đồ vật đi rồi.
Bắc Thần Thiên âm thầm buồn cười, sao nàng chắc chắn hắn sẽ trả tiền? Vậy là nàng bồi hắn dạo phố hay là đảo lại rồi? Bất quá, biểu hiện của
nàng ở phương diện này rốt cục có điểm giống một nữ nhân.
Nheo mắt, Lâm Phong cho hắn cảm giác vi diệu, có lẽ bởi vì thái độ
nàng đối với hắn, chẳng phải tất cung tất kính, chẳng phải sợ hãi, chẳng phải xu nịnh, tựa như đối đãi giống người bình thường, tựa như bằng
hữu…
Mặc dù, tôn chỉ bọn họ đều là “tử đạo hữu bất tử bần đạo”, nhưng thật sự là đến thời điểm này, có đáng giá bằng hữu hay không, mặc kệ mục
đích là gì, hắn cùng nàng ở cùng một chỗ cảm giác rất thoải mái. Không
cần áp lực chính mình sắm vai một vương giả cuồng ngạo, cũng không cần
đem mỗi việc ra giải thích rõ rõ ràng ràng cho người khác, bởi vì Lâm
Phong rất thông minh, nàng có thể hiểu tư tưởng của hắn.
Cho nên hắn mới coi Lâm Phong là trường hợp đặc biệt, người bình
thường đối với hắn ngôn ngữ đại nghịch bất đạo như vậy đều đã lưu vong
cả rồi!
Hơn nữa đích xác trên tay nàng còn có hai thanh thánh khí, một thanh ở trên người, còn một thanh chẳng biết ở đâu, nhất thời hắn không làm gì
được nàng, chỉ có thể đối với nàng nửa vui vẻ nửa phiền não.
Về phương diện này, hắn phải thừa nhận Lâm Phong cùng hắn trên cơ bản là giống nhau, có lẽ Lâm Phong cố làm ‘vịt chết mạnh miệng’ không chịu
thừa nhận, nhưng nàng có thể đứng bên cạnh Bắc Thần Thiên cũng là vì
thái độ bất đồng với những người khác.
Không muốn tại thế giới này quá mức cô tịch, nên cùng một người giống mình sánh vai cùng nhau.
Lâm Phong chơi đùa thật cao hứng, trên TV chuyện cổ đại đã thấy không ít, nhưng cuối cùng không ai lạc vào cảnh giới kỳ lạ này, rốt cuộc đến
Ân Tang có một chút cảm giác đó rồi.
Nàng cũng không phải tự ngược điên cuồng, dã tâm to lớn, nghĩ đến suốt ngày đánh đánh giết giết là thấy rất phiền phức.
Hết sức vui vẻ nhìn vòng vây lớn phía trước có nhiều người, Lâm Phong dắt tay áo Bắc Thần Thiên cười hỏi: “Đây là gì?” Cũng chỉ có lúc cùng
hắn ở cùng nhau, nàng mới ngẫu nhiên cười dễ dàng thích ý như thế. (táo: đoạn này ngọt ngào thật…)
“Đoán chừng là đầu đường hiến nghệ, cũng chỉ có tại tiểu quốc như
Thiên Lục không có chiến loạn mới có thể nhìn thấy những người này.” Bắc Thần Thiên biết nàng đối với Ân Tang không quen thuộc liền giải thích,
một chút cũng không để ý hành động Lâm Phong, như hết thảy là đương
nhiên.
” Bắc Thần ngươi không có?”
“Bắc Thần quốc thái dân an, rất nhiều địa phương đều có, bất quá ở
Phàn thành các phú hộ nhân gia dường như nhiều nơi khác, hơn nữa trên
ngã tư đường phần lớn là sản nghiệp của tứ đại tài chủ, không thể có mấy thứ này.” Hai người nói chuyện dễ dàng thoải mái, vui đùa hăng hái,
liên tiếp nhìn chung quanh, Bắc Thần Thiên nghi hoặc nói: “Nhà nàng
không có?”
“Trước kia có, nhưng bây giờ đã sớm không còn.” Là niên đại gì rồi,
Lâm Phong dụi mắt, nhìn thấy bên trong có một kiện binh khí được tung
lên cao, túm Bắc Thần Thiên bên cạnh: “Qua xem một chút đi!”
Bắc Thần Thiên không ngại cùng nàng chạy, chủ định ra ngoài là điều
tra tình huống đường phố, bản thân hắn không để ý lễ nghi phiền phức, mà hành vi của Lâm Phong, hắn cũng sớm biết là bất đồng lớn so với các nữ
tử khác, nghĩ nàng rụt rè? Nếu như không phải giả vờ, thì đợi kiếp sau
đi.
Bên trong đó, một tiểu tử đang biểu diễn xiếc phóng hỏa, chung quanh
mọi người đều vỗ tay trầm trồ khen ngợi, Lâm Phong nhìn thấy vài người
còn phun ra đại hỏa chơi đùa các dạng, cũng vỗ tay cười to nói:
“Con mẹ nó, đặc sắc thật! Này, ngươi đoán bọn họ làm thế nào?!”
Mặc dù Bắc Thần Thiên biết Lâm Phong không rụt rè, nhưng đột nhiên
nàng lại tuôn ra một câu nói tục như vậy, hắn cảm giác rất kinh ngạc,
bất quá biểu diễn phía trước quả thật rất đặc sắc, lắc đầu cười cười:
“Ta không biết, ta không phải diễn nghệ.”
Lâm Phong cười nhỏ, lại trở về bộ dáng một trí giả, dường như rồi
người mới vừa quát to không phải nàng mà là người khác: “Ngươi chẳng lẽ
xem thường diễn nghệ? Nhưng ngàn vạn lần có loại tư tưởng khác, ba trăm
sáu mươi nghề, nghề nào cũng có trạng nguyên, không nhất định là chỉ có
thống trị quốc gia mới có thể thực hiện được khát vọng.”
“Vậy nàng nói xem, phải làm gì mới tốt?” Bắc Thần Thiên đối với những từ ngữ mới mẻ này nghe hoài không chán, ý tứ không khó hiểu, rất nhiều
từ tương đối có đạo lý, đôi khi hắn thật sự rất nghi hoặc, mấy thứ này
nàng từ nơi nào học được.
Lâm Phong suy nghĩ một chút: “Ở giang hồ rất dễ gây sự, làm thương
nhân cũng không tệ, bất quá thương nhân cổ đại chúng ta vốn không có