
trong mắt người ngoài vô luận chúng ta có như thế nào, nếu như
không sinh tồn được, hết thảy đều là vô ích!”
“Hiện tại, ta hỏi các ngươi, các ngươi có muốn nên người hay không?
Có muốn đem những người xem thường các ngươi để dẫm đạp dưới chân? Có
muốn trở thành người có năng lực? Hoặc là, cơ bản nhất, có muốn sống sót hay không?” Nếu bàn về việc kích động nhân tâm, Lâm Phong hoàn toàn có
khả năng.
Đáp án dĩ nhiên là có!
“Có!” Mười mấy người cùng nhau nói to.
“Kia, bắt đầu từ ngày mai, thức ăn cho các ngươi không phải ít, không cần vì mấy cái bánh bao đánh nhau thành như vậy, ta không phản đối việc các ngươi ẩu đả đánh nhau, chỉ cần các ngươi có thể lực để chịu được
huấn luyện, thì tùy các ngươi muốn đánh thế nào cũng được. Tần Tranh có
trách nhiệm huấn luyện năng lực cho các ngươi, dạy các ngươi võ công,
nếu như thông qua khảo nghiệm, sau này có thể làm việc cho ta, tương lai ít nhất không lo chuyện áo cơm, bất quá… Có còn mạng để hưởng thụ hay
không, các ngươi phải dựa vào cố gắng của mình.”
Ý tứ trong giọng nói không cần nói ra cũng biết, muốn chạy trốn hay tự giết hại lẫn nhau, kết quả chính là bị xử lý…
Trong lòng mọi người rét căm căm, bọn họ hiểu, bước lên con thuyền này trừ phi chết cũng đừng có nghĩ đến việc đi xuống!
Bất quá, điều kiện này hiển nhiên cũng tương đối hấp dẫn lòng người.
Lâm Phong gọi ba người kia tiến lại gần, phân phó Tần Tranh:
“Thay ta chú ý đến ba người này, còn những người khác không nên bắt
nạt họ, vô luận như nào ngươi cũng phải huấn luyện thân thủ bọn họ đi
lên. Ta biết võ công của ngươi không kém, ba người bọn hắn giao cho
ngươi.”
Tần Tranh trong lòng cả kinh, thầm nghĩ nữ nhân này thật có ánh mắt
lợi hại, mới vừa rồi hắn cũng đã rất kinh ngạc, thần sắc Lâm Phong uy
nghiêm mà ngoan lệ, không nghĩ tới hắn sẽ đi theo một chủ tử như vậy,
cũng không biết là phúc hay họa, chẳng qua đáp: “Dạ!”
Nhìn quét qua một vòng, Lâm Phong quát: “Hiện tại bắt đầu, mỗi ngày mọi người phải chạy ba mươi vòng quanh sân này!”
Cái gì! Ánh mắt mọi người dường như muốn lồi ra ngoài, Tần Tranh và
Tiểu Thúy ở sau lưng nàng cũng mở to mắt, chạy bộ? Đây là phép huấn
luyện kiểu gì chứ? Không phải là muốn dạy võ công sao?
Nhìn bộ dáng Lâm Phong bây giờ tựa hồ tương đối ôn hòa dễ nói chuyện, có hai tiểu tử gan lớn không cấm kị gì mà hỏi:
“Chủ nhân, ngươi muốn chúng ta chạy bộ có ích lợi gì sao?”
Lâm Phong lạnh lùng trừng mắt: “Sau này các ngươi có không muốn thì
cũng sẽ phải liều mạng, điều này ta tin là các ngươi biết, trước tiên
không rèn luyện tốt bản lãnh chạy trốn thì sao được?” Mặc dù là cười
giỡn, lời nói của nàng là đúng sự thật, trong nháy mắt mặt sắc Lâm Phong âm trầm: “Còn nữa, ta không thích người khác hỏi ta tại sao, các ngươi
nếu muốn sống lâu một chút, thời điểm ta ra lệnh đừng có hỏi ta tại
sao!”
Đôi mắt này thật là đáng sợ! Tất cả mọi người cúi đầu xuống, không ai có dũng khí nhìn nàng, thậm chí ngay cả những tên tiểu tử muốn lên mặt
cũng không dám nhìn thẳng nàng, không dám hỏi tại sao nữa, một đám người liên tiếp đi ra ngoài tập chạy bộ.
Hành động của Lâm Phong lần này chính là lập uy và mang tính cảnh
cáo, lúc này hẳn là không ai không rõ thân phận cùng lập trường của
mình. Mặc dù tuổi còn nhỏ, nhưng đã một thân một mình sống sót ở thời
loạn thế, đối với bọn họ mà nói, là không còn có đường lui.
Tần Tranh nghi ngờ hỏi: “Chủ tử muốn thuộc hạ huấn luyện bọn họ như thế nào?”
Nàng khẽ mỉm cười: “Dạy một chút nội công căn bản, sau đó luyện tập
cách tìm đường sống trong chỗ chết.” Thật ra thì dạng huấn luyện gì cũng giống nhau, mục đích đơn giản là rèn luyện thể lực cùng kinh nghiệm
chiến đấu, chỉ cần ám sát được là được.
Tần Tranh lĩnh nhiệm vụ, Lâm Phong cùng Tiểu Thúy về Bắc Thần phủ, sau đó mỗi ngày đều đi thị sát những người này.
Mặc dù mới đầu thoạt nhìn lộn xộn, nhưng nửa tháng trôi qua, cũng bắt đầu ra dáng có chút ít kỷ luật tổ chức, ít nhất, Lâm Phong nói thì
không ai còn dám mạo phạm —— Người nào không có mắt mà cãi lệnh, sẽ bị
xử lý ngay.
Trừ người kia làm Lâm Phong trong lòng kinh ngạc, nhân số không có
dấu hiệu giảm bớt, tất cả mọi người đều gắng gượng vượt qua sự huấn
luyện nghiêm khắc của Tần Tranh, nàng không chỉ một lần hoài nghi Tần
Tranh trước kia có đúng là tướng quân hay không, hiện tại càng thêm
khẳng định, không phải là tướng quân cũng là cấp úy! Lâm Phong có chút
dở khóc dở cười, Tần Tranh rõ ràng là đang huấn luyện binh sĩ!
Nếu đối thủ quang minh chánh đại, Lâm Phong coi như không gặp trở ngại gì.
Cho nên trừ sự huấn luyện của Tần Tranh, Lâm Phong tự mình cũng bắt đầu chỉ dạy.
Dạy họ tư tưởng và thủ đoạn tiểu nhân, kỹ năng chạy trốn, dưới sự kinh ngạc của mọi người nàng nói rõ ràng.
Những ám kế hạ độc, cơ quan bẫy rập, giả chết, hèn hạ như nào, vô sỉ
như nào nàng đều dạy cả! Dùng lời của nàng mà nói, chỉ cần có thể sống
được, bất kỳ thủ đoạn nào cũng phải dùng, dù có mất hết tính người cũng
phải dụng! Nhưng, hậu quả thế nào nên suy nghĩ kỹ một chút, ví như phản
bội nàng, hậu quả này không cần nàng nhiều lờ