
g đến hòa khí, Ám Vương là có ý tốt nên mới nhắc nhở nha.”
Vinh Hoa công chúa thấy có xu hướng lớn chuyện, vội vàng đứng ra giảng
hòa, nhưng nói ra Lâm Phong “có ý tốt ” làm Triệu Phỉ Phi suýt nữa thổ
huyết, rõ ràng là Vinh Hoa công chúa nghiêng về phía Lôi Nhiên nên đối
với Lâm Phong cũng hữu hảo hơn nhiều.
“Công chúa quả nhiên hiểu đạo lý, chẳng trách Lôi Vương yêu thích
nàng đến vậy.” Lâm Phong cũng cười cười với Vinh Hoa công chúa.
“Ám Vương quá khen, nếu Ám Vương không chê có thể trực tiếp gọi ta là Hương nhi.” Vinh Hoa công chúa nhìn khuôn mặt vừa lạnh lùng vừa suất
khí của nàng, trong lòng giật mình thầm nghĩ, đáng tiếc Lam Phượng không phải là một nam nhân, nếu là một nam nhân, sợ rằng ngay cả hoàng huynh
cũng không có phong thái xuất chúng như của nàng.
Lâm Phong cảm nhận mùi thơm từ Lôi Hương một lát, mặt mũi phấn chấn,
thần thanh khí sảng đáp: “Hương nhi muội muội thực rất thơm mát, cuối
cùng cũng lấp hết mùi của đám heo mẹ biết hát đó rồi, đám heo mẹ biết
hát này mặc dù hát dễ nghe nhưng lại không thoát khỏi bản tính của heo
mà.”
Nhìn Lâm Phong giả bộ mang vẻ mặt gật gù đắc ý, Lôi Hương không nhịn được lần nữa “phì” một tiếng, cười đến khàn giọng.
Trong cung đấu đá nhau cũng nhiều, nhưng như kiểu Lâm Phong trắng
trợn nhục nhã như vậy lại là lần đầu tiên nhìn thấy, nghe đồn Ám Vương
mưu kế hơn người, không ngờ lại là bộ dáng kiêu ngạo, ngang ngược như
thế này.
Lâm Phong thật ra không có tâm tư đó, trong bụng âm thầm sảng khoái,
nhưng xem ra cũng không cần thiết, so sánh địa vị của mình với các nàng
một chút thì căn bản là nàng không cần âm thầm động thủ. Ta nhục nhã các ngươi thì sao? Có bản lãnh các ngươi cứ bẩm báo Lôi Nhiên, xem thử một
chút, Lôi Nhiên là nghe ta hay là giúp đỡ các ngươi?
Đối mặt với một Lâm Phong không hề sợ hãi, chúng tần phi không thể
làm gì khác hơn là nghiến răng chịu trận, sự thiên vị của Lôi Nhiên mấy
ngày nay ai ai cũng biết, đúng lúc Lâm Phong “đắc sủng” như ánh trời
giữa trưa, không ai dám chọc tức trước mặt nàng.
“Ám Vương thật đúng là khôi hài.” Đang lúc mọi người tức đến đỏ mắt,
một nữ nhân mặc bạch y có vẻ cao nhã thuần khiết chậm rãi từ giữa các
phi tần đi ra, che miệng cười nói: “Tiểu muội nghe nói thị nữ của Ám
Vương không hợp ý ngài, trong cung tiểu muội gần đây mới nhận vào một
thị nữ vừa nhu thuận, hiểu chuyện lại nghe lời, không bằng tặng Ám Vương làm lễ vật, chắc Ám Vương sẽ không chối từ chứ?”
Lâm Phong thoáng sửng sốt, đảo qua đám người hoàng hậu vẻ mặt có chút mất tự nhiên, trong lòng rung động.
Chút vẻ khẩn trương này làm Lâm Phong nhanh chóng nghĩ ra, cung nữ bị phái tới đây khẳng định là có vấn đề, nói không chừng là để hãm hại
nàng, tuy nhiên bạch y nữ tử tặng người cho nàng lại làm nàng có chút
nghi hoặc.
Nữ tử này không phải ai khác mà chính là Lý Phi nương nương, nếu là
người khác, Lâm Phong không chừng đã cự tuyệt luôn rồi, nhưng vốn là Lý
Phi, nàng lại muốn nhìn xem rốt cục nàng ta đang tính toán cái gì.
Lâm Phong có chút khó chịu mà nhíu mày, lúc sau mới nói: “Bổn vương
mặc dù không thiếu cung nữ, nhưng nể mặt Lý Phi nương nương một mảnh
thành tâm, ta sẽ không chối từ. Nhưng ta phải nói trước, nếu như nàng ta tay chân không sạch sẽ, đừng trách bổn vương lột sạch nàng rồi ném tới
ngự hoa viên triển lãm một tháng.”
Chúng tần phi lúc này đều rùng mình, nguyền rủa Lâm Phong hỗn đản vô
sỉ sớm xuống địa ngục, chỉ có Lý Phi dường như nghĩ tới chuyện gì buồn
cười mà trong mắt đều là ý cười không che dấu được.
“Tinh nhi, còn không mau tới cạnh Ám Vương, hầu hạ cho tốt, nói không chừng ngày nào đó sẽ lên như diều gặp gió.” Lý Phi vẫy tay, cung nữ cúi đầu, chậm rãi bước tới, cung kính hành lễ với Lâm Phong, nhỏ giọng nói.
“Diện kiến Ám Vương.”
Vóc người cung nữ tuy thon cao nhưng dường như hết sức e lệ, nơm nớp
lo sợ ngẩng nửa mặt lên, khăn che giấu gương mặt, dung mạo chỉ có thể
nhìn thoáng qua, nhưng ngay cả như thế, nghe thấy thanh âm nàng ta, đánh giá hình dáng nàng ta một chút là Lâm Phong hóa thạch tại trận…
Vừa mới nuốt xuống nước miếng suýt nữa phun ra ngoài, Lâm Phong vội vàng ho khan vài tiếng, che dấu thất thố.
Lần này nàng đã hiểu hết rồi, chẳng trách Lý Phi lại lộ ra vẻ mặt
này, lột sạch “nàng” rồi ném tới ngự hoa viên triển lãm… Khụ khụ…
Nói như vậy, sự việc ngự hoa viên hôm nay, hơn phân nửa là do “nàng” ở phía sau giở trò quỷ.
“Ám Vương có hài lòng không?” Lý Phi cười nói.
“Ừm, thoạt nhìn cũng rất nghe lời, không biết dùng rồi thì thế nào.”
Sau một chút giật mình, Lâm Phong dường như chọn thương phẩm tại chợ, sờ soạng người cung nữ vài cái, lập tức khôi phục khí chất cao thâm khó
lường, lơ đãng hỏi: “Nhưng không biết nàng ta có lai lịch gì? Tại sao
cao như vậy… Tráng kiện như vậy?”
“Ám Vương có điều không biết, Tinh nhi là từ quân doanh phía thành
nam đến.” Lý Phi cười sáng lạn, hoàng hậu cùng các tần phi khác ngẩn
người, đều lộ ra nụ cười như thực hiện được gian kế.
Quân doanh? Vậy… không phải là quân kỹ sao?
Lâm Phong lại bị uống nước miếng chính mình, Lý Phi đưa cho nàng