
c nào không
bị giám thị.
Sau sự kiện của Dung Phi, nữ nhân trong hậu cung trên cơ bản chỉ hăm
dọa Lâm Phong chứ không dám tìm nàng gây chuyện, ngay cả hoàng hậu Triệu Phỉ Nhi cũng bớt phiền toái đi rất nhiều, ban đêm Doãn Tình thường
xuyên vào tẩm cung của Lâm Phong, thông tri một vài tin tức và khẩu dụ
của Bắc Thần Thiên, cuộc sống chậm rãi trôi qua hơn một tháng.
Xế chiều một hôm, Lâm Phong đang chậm bước trong ngự hoa viên, đi tới trước liền ngạc nhiên phát hiện ra, phía đằng xa có một đám người đang
chặn đường đi của mình.
“Ai nha, đây không phải là Ám Vương sao? Nhiều ngày không gặp, Ám
Vương rất tiêu diêu tự tại a.” Xa xa tiếng cười ôn nhu truyền đến, ngữ
khí trong đó cũng không tốt đẹp gì, Lâm Phong cau mày đánh giá.
Không nhìn thì không biết chứ vừa nhìn đã bị hù dọa đến giật mình,
con đường phía trước cả một đống oanh oanh yến yến đang đứng, cơ hồ toàn bộ nữ nhân của Lôi Nhiên cùng đi với nhau, cầm đầu chính là hoàng hậu
Triệu Phỉ Nhi cùng một thiếu nữ ăn mặc lộng lẫy, người đang nói là Triệu Phỉ Phi, thiếu nữ bên cạnh mi mục như họa, chính là người nàng từng
thấy ở Trường Bàn Cung hồi đó – Vinh Hoa công chúa.
So ra thì Vinh Hoa công chúa cũng không có ý nhằm vào Lâm Phong, cười cười nói với nàng: “Ám Vương cũng có thời gian đi dạo ngự hoa viên hả,
hai ngày trước hoàng huynh còn nói, huynh và Ám Vương bận tối mày tối
mặt, nếu không vậy thì hôm nay đi ngắm hoa, chúng ta nhất định đã mời Ám Vương rồi.”
Vinh Hoa công chúa tâm cơ không nặng, mặc dù từng gặp Lam Phượng,
nhưng đã bị Lôi Nhiên cảnh cáo nên nàng ta hiển nhiên không dám có chủ ý đối đầu với Lâm Phong, dù sao thân là công chúa, nàng ta và Lâm Phong
cũng không có xung đột ích lợi, thậm chí còn hy vọng Lâm Phong có thể
lưu lại, vấn đề thân phận dĩ nhiên là Lôi Nhiên nói gì thì là cái đó.
Vinh Hoa công chúa thầm nghĩ, nàng ta ở đây, hoàng huynh càng giống
một người có máu thịt, có tức giận hay phẫn nộ, ngay vẻ tươi cười cũng
nhiều hơn trước rất nhiều, tại sao trước kia lại không phát hiện ra
hoàng huynh thích Phượng Phi chứ.
Lâm Phong không khỏi giật giật đôi mày, cảm nhận một cỗ mùi vị của âm mưu, tại sao nàng không biết hôm nay có tiệc tùng gì?
Hoàng hậu Triệu Phỉ nhi, Lý Phi, Thục Phi, Phương Phi, mấy nữ nhân
này đều là những nhân vật tranh sủng trong hậu cung, lúc này ánh mắt
đang tập trung trên người nàng, gương mặt niềm nở nhưng lại ẩn dấu vẻ
căm ghét thật sâu, Lâm Phong thừa biết là vì sao.
Từ hôm mình vào hoàng cung, đừng nói là quý phi, ngay cả hoàng hậu
Triệu Phỉ Phi cũng chưa được Lôi Nhiên gọi thị tẩm qua, ngược lại Lâm
Phong mỗi ngày đều cùng Lôi Nhiên lấy đủ các loại cớ để cùng ở chung một chỗ, từ đó tới giờ vẫn cùng một chỗ, “đồng giường cộng chẩm” nhiều
ngày, có thể không làm cho các nàng tức đến phun máu sao.
Một đám oán phụ khuê phòng! Còn không biết các ngươi buổi tối ở góc nào cùng thị vệ gian díu đây!
Lâm Phong xem thường, một mặt thì suy ngẫm trong lòng xem nên bắt tên chủ sự đứng phía sau giật giây những người đến tìm nàng gây phiền toái
kia thế nào, một mặt thì tươi cười: ” Thịnh tình của công chúa, thật sự
khiến kẻ khác cảm động, bổn vương vốn thích náo nhiệt, nghe nói trong
hậu cung của Lôi Vương nuôi dưỡng một nhóm heo mẹ biết hát, tiếng ca
uyển chuyển lay động, thân thể ưu mỹ có thể nói là nhân gian nhất tuyệt, liền lặng lẽ đến xem, vừa nhìn quả nhiên là nghe tiếng không bằng gặp
mặt, quả thật là danh bất hư truyền, không phụ sự kì vọng, không phụ kì
vọng nha!”
Vừa nói, cặp mắt mang theo ý cười cũng chậm rãi đảo qua đám nữ nhân,
hơn nữa còn dạo qua một vòng trên người hoàng hậu Triệu Phỉ Nhi, làm đám nữ nhân giận đỏ mặt tía tai.
Heo mẹ biết hát?
Vinh Hoa công chúa sửng sốt, quay đầu lại đám phi tần hậu cung trên
mặt đều tím tái, ngay sau đó “phốc” một tiếng không nhịn được mà bật
cười.
“Ngươi, ngươi… Ngươi…” Triệu Phỉ Nhi chưa bao giờ chịu nhục nhã như
vậy, ngày xưa Lam Phượng bị nàng ta dẫm nát dưới chân, hôm nay lại bị
khi dễ công khai như vậy, hết lần này tới lần khác vì e ngại thủ đoạn
tàn bạo của Lôi Nhiên mà nàng ta không dám đối phó Lam Phượng, chỉ có
thể “ngươi…ngươi” vài câu lâu cũng không thể làm gì, phỏng chừng trong
sách sử cũng chưa có một hoàng hậu nào lại phải chịu ấm ức như vậy.
“Hoàng hậu nương nương, ngươi mắc chứng cà lăm khi nào vậy?” Vẻ mặt
Lâm Phong ngạc nhiên, lắc đầu hảo tâm hảo ý mà nói: “Tốt nhất là mau
chóng đi tìm ngự y chẩn trị, nghe Lôi Vương nói, hắn rất không thích nữ
nhân bị cà lăm, mặc dù chỉ là tật nhỏ thôi nhưng vạn nhất ngày nào đó
Lôi Vương vừa đi đến tẩm cung của ngươi lại nghe được mấy câu nói cà lăm rồi sẽ nổi trận lôi đình cũng không hay.”
Triệu Phỉ Nhi thiếu chút nữa hôn mê bất tỉnh, trong lời nói của Lâm
Phong rõ ràng có ý cười nhạo, ám chỉ Triệu Phỉ Nhi ngày sau nhất định
đơn côi một mình, Lôi Nhiên sẽ không bao giờ gặp nàng nữa.
Một hoàng hậu bị nhục nhã đến thế, lại không dám đáp trả, hoàng hậu này tựa hồ cũng đến cùng rồi?!!
“Ai nha, hoàng hậu tỷ tỷ, Ám Vương, chúng ta chỉ đến ngắm hoa, đừng
để ảnh hưởn