
ại tránh thoát công kích của nàng.
Lâm Phong hơi kinh hãi, võ công thật là lợi hại! Từ lúc đi Xa Trì tới nay, võ công của nàng cao cường hơn mà người này có thể ngay lập tức
bắt được tay nàng, trên đời này không phải không có nhưng cũng tuyệt
không có nhiều người có khả năng ấy.
“Hừ! Muốn chết?” Tay Lâm Phong mặc dù không thể di chuyển nhưng khóe
môi cười lạnh lại không hề giảm bớt, đôi đồng tử đen láy như bùng lên
sắc sáng, hai tay chống giữ tại ngực người đó, nửa người dưới bỗng nhảy
cao lên, đầu gối cong lại, lấy tốc lực đáng sợ bay về phía hạ thân người trên giường!
Nàng đương nhiên cảm giác được người này là nam nhân, chỉ cần là nam nhân, sẽ không thể không sợ chiêu này.
Tốc độ va chạm mặc dù nhanh nhưng nam nhân trên giường phản ứng còn
nhanh hơn, một tiếng gầm nhẹ vang lên, đảo mắt phi thân lên xoay người
lại, hắn buông cánh tay Lâm Phong ra, tóm trụ thắt lưng của nàng, nhẹ
giọng kêu lên: “Đừng đánh, đừng đánh! Cô nãi nãi ngươi lợi hại, ta nhận
thua rồi…”
Vừa nghe thấy thanh âm này, Lâm Phong ngạc nhiên, động chân mày: “Doãn Tình?”
Một trong thập nhị tôn giả của Phong Vũ, được xưng là Ân Tang đệ nhất quái nhân Doãn Tình, lúc từ biệt ở Xa Trì đã không còn tung tích, không ngờ hôm nay Bắc Thần Thiên còn chưa tới đây mà nam nhân này đã tới rồi.
“Hắc hắc, nàng còn nhớ rõ bổn tôn nha, ta còn tưởng rằng nàng vội có
tân hoan thì quên ái cũ chứ ?” Thân thể hai người trước sau rơi xuống
giường mềm mại, cũng không có phát ra nhiều tiếng vang, tiếng cười nam
nhân trầm thấp dễ nghe truyền tới bên tai, giọng nói lại oán giận liên
tiếp: “Cho dù quên bổn tôn, cũng không nên ác độc như vậy chứ, mỹ nhân
lại dùng thủ đoạn âm hiểm, nhỡ làm tàn phế ta rồi thì khẳng địnhlà sau
này nàng sẽ hối hận chết.”
Ngay cả là tránh thoát thì Doãn Tình vẫn bị dọa đến đổ mồ hôi, một
cước này của nàng, vừa nhanh chóng lại tàn nhẫn, nếu đụng trúng thì
không tuyệt tử tuyệt tôn mới là lạ!
Võ công Doãn Tình có thể coi như là đệ nhất Ân Tang, ngay cả Bắc Thần Thiên đối diện cùng hắn giao thủ cũng không đánh lại hắn, đêm nay hắn
có thể vào hoàng cung chế trụ Lâm Phong cũng chẳng có gì là lạ.
” Bổn vương không nhớ rõ ta cùng ngươi từng có chuyện xưa gì a.” Lâm
Phong xem thường trở mình một cái, đối với nam nhân này địa tự mình đa
tình cười nhạt, nếu vốn là “quen biết đã lâu “, nàng cũng không có lập
tức lộ ra.
“Ai nha, tiểu mỹ nhân, nàng cần gì tuyệt tình như vậy, nàng đã quên
đoạn tình cảm tương đối mãnh liệt khi chúng ta chung sống một ngày đêm
rồi sao? Cư nhiên muốn vứt bỏ bổn tôn, thật sự làm cho bổn tôn thương
tâm nha! Chẳng lẽ không bị nàng xem qua nên nàng không thừa nhận? Nơi
này tối đen như vậy, xem như không thể nhìn thấy, nhưng nàng có thể sờ
nha, bổn tôn cam đoan, vóc người bổn tôn tuyệt đối không kém tên Lôi
Nhiên kia, không tin nàng sờ thử xem.” Doãn Tình cười khẽ, cánh tay hữu
lực vòng qua Lâm Phong ôm cả người nàng, thân hình nam tử to lớn sau
lưng bao vây nàng, dường như đang nghiệm chứng những gì mình nói là chân thật.
“Ít lôi lôi kéo kéo cho ta, mau truyền lời đi, Thần Thiên rốt cuộc
tính thế nào?” Không để ý tới Doãn Tình “làm phiền”, Lâm Phong lạnh lùng hỏi thăm.
Doãn Tình sửng sốt, giống như là trút giận vào quả bóng, bất đắc dĩ
thở dài: “Bổn tôn tự nguyện cho nàng sờ soạng, nàng cũng nên phối hợp
một chút chứ, bổn tôn dù sao cũng là mỹ nam tử danh chấn một phương,
chẳng lẽ thua kém Bắc Thần Thiên? Còn nữa, nữ nhân, nàng sẽ không có thể ngốc một chút sao, cũng phải để cho bổn tôn chút tự tôn chứ.”
“Sờ ngươi?” Lâm Phong bĩu môi, trong lòng xác định ý đồ Doãn Tình đến đây, hừ hừ nói: “Ta tự sờ mình còn hơn, nam nhân da thô thịt rắn có cái gì sờ tốt.”
“Lời này không đúng rồi, nam nhân cùng nữ nhân có rất nhiều chỗ bất
đồng.” Doãn Tình tà cười, thanh âm mang vài phần dụ dỗ, cúi đầu, thổi
khí bên tai Lâm Phong: “Quan trọng nhất, nàng hẳn là cũng rõ ràng đi…”
“Xùy, không phải là ít hơn hai cái bánh bao, hơn nhiều một cây hoàng
qua, có cái gì đáng kinh ngạc.” Lâm Phong mặt không chút thay đổi mà hừ
giọng nói.
Bánh bao? Hoàng qua? Đây là hình dung loạn thất bát tao gì!
Doãn Tình uống nuốt nước miếng, bị nữ nhân này hoàn toàn đánh bại rồi.
“Hắn phái ngươi tới không phải để ngươi đùa giỡn ta đi? Lôi Nhiên mặc dù muốn mượn sức ta nhưng vẫn chưa buông lỏng cảnh giác với ta, ngươi
tốt nhất cẩn thận một chút, hắn tùy thời có thể tới đây đánh úp.” Lâm
Phong không nhịn được nhắc nhở.
“Chỉ bằng một Lôi Nhiên cũng muốn giữ chân ta? Đùa à?” Doãn Tình
không khỏi ngạo nghễ mỉm cười: “Bắc Thần Thiên phái ta đến bảo vệ nàng
an toàn, thuận tiện bảo ta nói với nàng, mặc kệ nàng trả lời thế nào,
lựa chọn thế nào, hắn vĩnh viễn đều là một đáp án.”
Nghe được lời ấy, Lâm Phong nhướng mày, bên tai giống như có sấm sét
nổ tung, bỗng nhiên mở to mắt, trong con ngươi tinh quang càng phát
sáng, trong lòng àm ầm dậy sóng.
Thì ra là vậy! Bọn họ đúng là chưa bao giờ rời xa…
“Hắn chuẩn bị gì? Ý định đoạt cung sao?” Nhíu nhíu mày, Lâm Phong hạ mi mắt hỏi.
“Nàng biết?” Doãn Tình không khỏi