Giấc Mộng Giang Sơn

Giấc Mộng Giang Sơn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325384

Bình chọn: 9.5.00/10/538 lượt.

ẽ ngu ngốc như vậy

mà đi làm nữ nhân của kẻ khác?

Ít nhất Bắc Thần Thiên vốn không tin tưởng.

Hai người đều trầm mặc, rất ăn ý mà không hỗn loạn hỏi mấy vấn đề

kiểu như “làm sao bây giờ ?”, trong lòng hai người đều đang tập trung

suy nghĩ hết sức, cả đại quân bao vây quanh núi rốt cục là vì người nào

mà đến, rốt cục là vì nguyên nhân để gì mà bọn họ bại lộ hành tung, nếu

không thể tìm ra căn nguyên viẹc này, bọn họ dù có chạy thoát bao xa

cũng sẽ bị đuổi theo.

Theo lộ trình, còn đi ba ngày nữa mới gặp Bắc Thần đại quân, trên đường đi họ có thể gặp bất trắc, bị đuổi theo.

Tiếng vang từ xa truyền đến, hai người cúi đầu nằm sấp trong sơn

động, đám bụi gai dày đặc đã che dấu cửa vào sơn động rất tốt, bọn chúng có lục soát cung không thể tìm thấy được.

Nhưng nếu bị bao vây ở chỗ này mấy ngày đêm, không có nước và đồ ăn thì nhất định sẽ chết!

Sắc mặt Lâm Phong liên tục thay đổi, ngẩng đầu nhìn Bắc Thần Thiên, trùng hợp người phía sau cũng đang ngẩng đầu nhìn nàng.

“Nghĩ ra cách rồi?”

“Ừ, nhưng trong chúng ta, sợ rằng phải có một người bị bắt…”

Trên khuôn mặt khí phách tuấn tú ý cười nở rộ, Bắc Thần Thiên đã

hiểu, hắn rất vui vẻ, Lâm Phong rất hợp tâm ý hắn, một lời nói thừa cũng không có, chuyện gì cũng đi thẳng vào vấn đề, nàng hiểu rõ tâm tư của

hắn, mặc kệ là ác ý hay thiện ý, hắn cũng không muốn giả tạo trước mặt

nàng.

“Tin tưởng ta, Phong, đây không phải phản bội, cũng không phải vứt

bỏ!” Bàn tay rộng rãi ấm áp bao quanh bả vai có vẻ rất mảnh khảnh của

Lâm Phong, Bắc Thần Thiên nhìn chăm chú nàng, trầm giọng nói.

“Ngươi nghĩ rằng ta là kẻ ngu sao?” Lâm Phong giương hai tròng mắt,

cư nhiên rất không tiết mà phất phất tay, liếc mắt nhìn hắn: “Ngươi đi

mà bị bắt thì nhất định phải chết, ta cũng trốn không thoát, còn nếu ta

đi, có bị Lôi Nhiên bắt thì hắn cũng chẳng thể làm gì được ta, ngươi còn có thể mang theo đại quân tới cứu ta. Hơn nữa, với bản lãnh của ta, Lôi Nhiên muốn bắt ta cũng không dễ dàng. Ngươi cho rằng ta là nữ nhân

không có đầu óc sao, chút chuyện thôi cũng không phân tích ra thì ta mua đậu hủ mà đâm đầu chết luôn cho rồi!”

Bắc Thần Thiên sửng sốt, trong lòng không biết vì sao lại thoải mái khó tả, không nhịn được ý cười đầy mặt.

“Việc này không nên chậm trễ, ta đi.” Tiếng lục soát bên ngoài càng

ngày càng gần, Lâm Phong quyết đoán rút chủy thủ tùy thân ra, Thiên

Hoang Nhẫn lặng lẽ khai triển, nhanh chóng đi ra ngoài.

Trong đôi mắt hẹp dài, đôi đồng tử đen nhánh của Bắc Thần Thiên lóe

ra, đột nhiên kéo tay nàng ôm về trong lòng, bỗng hôn nhẹ lên môi nàng

như chuồn cuồn lướt nước, như đang hẹn ước: “Nếu như… Ta nói là nếu như, nàng thật sự rơi vào tay Lôi Nhiên, nhất định phải còn sống, ta sẽ dẫn

đại quân san bằng Thiên Thành, đón nàng trở về!”

“Yên tâm, cho tới bây giờ ta vẫn rất quý trọng tính mạng mình.” Bình

tĩnh liếc hắn một cái, Không nói thêm câu sát phong cảnh nào, ánh mắt

Lâm Phong lẳng lặng ngắm nam nhân suất khí này, rồi đột nhiên cười hỏi :

“Bắc Thần Thiên, nếu có một ngày ngươi nhất thống thiên hạ, ta sẽ ở vị trí gì?”

“Nàng vĩnh viễn là Ám Vương của ta!” Nam nhân câu khởi cánh môi, không có một chút do dự mảy may.

Bắc Thần Thiên thản nhiên nói, ngữ khí bình tĩnh, lộ ra sự kiên định: “Lâm Phong, ta sẽ không lập hậu cung nạp tần phi, lại càng không đưa

nàng vào nơi nhàm chán đó. Nàng là ai, ta hiểu rất rõ, mặc kệ thế nhân

nói thế nào, ta không quan tâm! Nàng cũng biết rõ, nếu là quan hệ giữa

nam nhân và nữ nhân, hai ta vĩnh viễn không thể cùng sánh vai! Lâm

Phong, nàng là Bắc Thần Ám Vương, vĩnh viễn là Ám Vương của ta, được

không?”

Vĩnh viễn là Ám Vương? Có đủ đặc quyền, đủ thế lực, cũng có đủ tiền tài, tựa hồ cũng không tệ…

Lâm Phong thấp thoáng cười, cũng không trả lời, đẩy mấy bụi gai trước cửa động chui ra ngoài. Bắc Thần Thiên biết nữ tử này vốn tuyệt tình

như thế, rốt cuộc có chút bất đắc dĩ và mất mát, đang tự cười khổ, đột

nhiên lại thấy một bụi gai bị nhấc lên, gương mặt Lâm Phong xuất hiện

trước cửa động, bĩu môi nói với hắn.

“Nếu như ta thật sự rơi vào tay Lôi Nhiên, vậy… ta đợi ngươi ngày nào đó mang đại quân đến!”

Ánh mắt hai người trên không trung giao hội, sự ăn ý bất tri bất giác như lan tràn ra bốn phía, Lâm Phong nhếch khóe môi, buông bụi gai

xuống, vài bước rời khỏi khu vực này, cấp tốc đi về chân núi.

Nàng thám thính và xem xét xung quanh trong khi ẩn mình sau cây cổ

thụ lá rậm rạp rồi trèo lên một cành cây lớn nhìn ra phía xa, nhất thời

hít một hơi khí lạnh! Cả núi rừng đều bị binh lính bao vây, bốn phía

binh lính đi tuần không ngớt, mặc dù tạm thời không tìm được Bắc Thần

Thiên, nhưng để một thời gian dài, khó bảo toàn sẽ không lộ tẩy.

Lâm Phong chậm rãi hít một hơi, lặng yên nhảy xuống mặt đất, từ từ ẩn nấp sau bụi cây to, đoạn đường phía xa có một tiểu đội tầm chục người

đang từ từ tra tìm đến phía nàng, Lâm Phong nắm chặt chủy thủ, nhặt một

miếng đá lên ném về một hướng cách đó không xa, nhất thời tiếng vang

phát ra, mấy binh lính giật mình quát: “Ai!”

“Đi xem một chút!” Tiếng bước chân dồn dập, b


XtGem Forum catalog