
mười phần hoàn mỹ, chính là ý này?
Như thế nào, hắn có
thể bình tĩnh mà đón nhận?
Trong đầu có thật
nhiều thật nhiều nghi vấn, Tụ nhi vừa chạy vừa nghĩ, đến khi tìm được Hồ đại
nương.
“Tụ nhi, tại sao mà
ngươi lại khóc thành như vậy?”
Hả? Khóc? Tụ nhi lau
mặt, phát hiện lệ đã đẫm ướt mặt, “Đại thiếu nôn, còn nôn ra máu, Liêm ca ca
nói mau đi tìm đại phu!”
Thoáng chốc, toàn bộ
Doãn phủ ồn ào hẳn lên, chỉ trong chốc lát sau, đại phu đã tới, Doãn lão gia
cùng phu nhân đứng canh ở bên cạnh giường, hai vị thiếu gia khác cùng thiên kim
tiểu thư của Doãn gia cũng ở đó, Tụ nhi đứng ở trong góc, không biết bản thân
mình có thể làm cái gì, chỉ có thể mau tới phòng bếp nấu một ấm trà nóng.
Khi quay trở lại
phòng, hai vị thiếu gia cùng thiên kim tiểu thư đã rời đi, chỉ còn lão gia cùng
phu nhân vẫn đứng ở bên giường nhìn, Tụ nhi bưng một chén trà nóng đến gần.
“Đứa nhỏ này từ đâu
đến vậy?” Doãn Chí Bảo quay đầu thoáng nhìn qua nó: “Không cần hầu trà, đứng
hầu một bên đi.”
“Lão gia, ta là Tụ
nhi, là đại thiếu muốn ta ở lại, chén trà phải đưa cho đại thiếu gia xúc
miệng.” Tay Tụ nhi bưng chén trà thẳng tắp: “Vừa nôn qua, mùi trong miệng sẽ
làm cho người ta khó chịu, xúc miệng xong sẽ cảm thấy dễ chịu hơn một chút.”
Doãn Chí Bảo có chút
chần chờ, nhưng Doãn Tử Liên đã mở miệng: “Tụ nhi lại đây.”
“Dạ” Tụ nhi gật gật
đầu, đi đến trước giường, thấy hắn muốn đứng dậy, vội muốn hắn nằm trở lại:
“Đại thiếu nằm là được rồi, ta có thể giúp người.”
Nói xong, đem trà
nóng đổ vào chén, thổi thổi cho nguội, lại nhẹ nhàng giúp hắn uống, từng tí
từng tí một, chẳng những có thể thấm giọng, còn có thể loại trừ mùi vị trong
miệng.
“Ngươi còn nhỏ mà đã
rất thành thục.” Doãn Tử Liên cười cười nhìn nó, sắc mặt thì có chút trắng
bệch, nhưng đôi mắt vẫn có thần.
Tụ nhi chậm rãi nói:
“Nương của ta thường hay bị bệnh, ta đều giúp người uống trà như vậy.”
“Ồ?” Không hỏi về mẫu
thân của nó, đơn giản là ngày ấy chỉ thấy nó cùng cha. Nghĩ sao, hắn quay qua
cha mẹ nói: “Cha mẹ, ta đã không sao rồi, hai người trở về nghỉ ngơi đi.”
“Nhưng mà con”
“Yên tâm đi, không
sao đâu.” Hắn cười, đôi mắt thực kiên trì.
Doãn Chí Bảo thấy
thế, đành phải mang theo thê tử rời đi.
“Liêm Trinh, ngươi
cũng về nghỉ ngơi đi.”
Mặt hắn có chút do
dự, nhưng mà cuối cùng cũng thuận theo mệnh lệnh của chủ tử.
Nhất thời, trong
phòng chỉ còn Doãn Tử Liên cùng Tụ nhi, hắn cố sức nâng tay lên, lau nước mắt
trên mặt tiểu đồng: “Khóc cái gì?”
“Đại thiếu, ngươi
nhất định sẽ sống đến trăm tuổi.” Tụ nhi nói xong, nước mắt lại không ngừng
chảy xuống.
Hắn buồn cười hỏi
lại: “Ta muốn sống đến trăm tuổi làm cái gì?”
Tụ nhi sửng sốt, đột
nhiên cũng không hiểu được sống đến một trăm tuổi thì có cái gì tốt. Nhưng mà
mỗi người đều không phải nói như vậy sao?
“Tụ nhi, cuộc đời con
người, quan trọng là giá trị chứ không phải là dài hay ngắn.” Doãn Tử Liên mệt
mỏi nhắm mắt lại: “Có nhớ Đại Tông Sư Thiên ta kêu ngươi viết ra không?”
Tụ nhi gật gật đầu,
lại càng không biết chủ tử vì sao tại thời điểm này nhắc tới thiên văn kia.
“Cuộc sống phồn hoa
như một giấc mộng, công danh phú quý xem như mây khói, tất cả đều là vật ngoại
thân, những thứ đó đều không phải là những thứ ta muốn theo đuổi cả đời, cả đời
này chỉ cần tìm một người có thể hiểu ta, hiểu được việc cùng nắm tay nhau đến
hết đời, nếu được như vậy cả đời này ta không còn gì tiếc nuối.”
Tụ nhi nghe, nhưng
không hiểu.
“Ta có cha mẹ yêu
thương, có được thân phận phú quý, còn có trí óc thông minh, cả đời này không
cần lo cơm áo, cho nên ông trời làm cho thân thể ta không khoẻ mạnh, rất công
bằng.” Hắn nói, cười đến thật vô lo: “Cho dù ông trời muốn ta lập tức chết đi,
ta cũng sẽ không thầm oán, chỉ vì trên thế gian này không có người làm cho ta
vướng bận, chỉ tiếc, tìm không thấy một người bạn tâm giao tâm đầu ý hợp cùng
ta trải qua sinh tử.”
Hắn sẽ không bởi vì
thân thể không tốt mà hận đời, đó là bởi vì hắn đã có rất nhiều, lại có lẽ hắn
trời sinh cùng người nhà không gắn bó, mới có thể làm hắn đối với nhân gian
không hề tranh đua.
“Đại thiếu, đừng nói
gở, người sẽ không sao đâu, nhất định sẽ không sao.” Tụ nhi bất giác đã lệ rơi
đầy mặt, chỉ sợ hắn cũng sẽ giống nương, lần cuối cùng sẽ nói rất nhiều, sau đó
sẽ không bao giờ nói nữa.
“Xem ra ta đang sảng
rồi, lại nói những lời này với ngươi?” Doãn Tử Liên khẽ cười.
Có khi, hắn cảm thấy
bản thân mình cùng người ở Doãn phủ không hợp nhau, cảm thấy hắn đối đãi với
hai đệ đệ quá mức đạm mạc, càng không thể lý giải tiểu đệ vì sao có thể tự tay
chăm sóc Đan Hoà được nhặt về như thân muội muội vậy.
Cuộc sống này đôi với
hắn mà nói rất chán nản, trừ bỏ ngẫu nhiên trêu người có thể kích thích một
chút hứng thú, không còn có mục đích nào khiến hắn có khát vọng truy đuổi nữa,
cho nên hắn mới có thể cảm thấy lưu lại cũng được không lưu cũng không sao cả.
“Vậy ta làm bạn tâm
giao của đại thiếu, khiến đại thiếu quan tâm, được không?”
Doãn Tử Liên đầu tiên
là ngẩn ra, sau đó cười nhẹ :
“... Vậy ngươi cần