
i, nếu là bản
thân mình thì khẳng định là ăn vụng, cũng không có gì đáng giá, trộm người... Làm
thế nào mà mang ra ngoài nha?
Doãn Tử Liên nhìn
chằm chằm vào nó, cúi đầu cười lớn: “Ngươi là một tiểu nam hài, cho nên không
hiểu, nhưng có rất nhiều người muốn bay lên cành cây làm phượng hoàng, hiểu
không?”
“... Không hiểu.” Đại
thiếu nói chuyện khác so với phụ thân, nghe rất khó hiểu.
“Không hiểu cũng
không sao, một ngày nào đó ngươi sẽ biết, hiện tại, ngươi chỉ cần nhớ rõ những
gì ta đã phân phó.”
“Tụ nhi đã biết.” Gật
gật đầu, Tụ nhi lại hỏi: “Bây giờ ta có thể trở về ngủ được chưa?”
Đại thiếu cũng thật
là, có một chuyện chút xíu, ngày mai nói sau không được sao? Nhưng mà, thôi
quên đi, hắn là chủ tử, phụ thân đã nói chủ tử thì có thể tuỳ ý sai phái hạ
nhân.
“Đi chuẩn bị nước ấm,
ta muốn tắm rửa.”
“... Hả?”
“Bằng không, ngươi
nghĩ vì sao ta phải sai Liêm Trinh mang ngươi trở lại?” Hắn cười đến thật xấu
xa: “Ai bảo ngươi để nha hoàn kia bước vào tẩm phòng của ta, hại ta lây dính
mùi son phấn đầy người?”
Nếu không, thói quen
của hắn khi ngủ không có người ở bên cạnh, đêm vừa buông xuống hắn liền kêu Liêm
Trinh đến phía sau tiểu viện ngủ, căn bản là không có khả năng, không ai có thể
sờ soạng chui vào giường của hắn.
Vẻ mặt đau khổ, Tụ
nhi kéo theo thân hình mệt mỏi đi xuống lầu, rất muốn khóc.
Vốn nghĩ bản thân
mình có mệnh tốt, đi theo chủ nhân có thể ăn no, nhưng mà mới nhập phủ hai
ngày, liền phát hiện tính tình của chủ tử không tốt lắm, những ngày trong tương
lai sẽ trôi qua không dễ dàng nha....
Đáng thương đêm hôm
khuya khoắt phải hứng gió lạnh, Tụ nhi một mình trong phòng bếp đun nước ấm,
quay đi quay lại, đến khi xong xuôi thì cũng là đến canh ba rồi.
“Còn đứng ở đó làm
cái gì?” Doãn Tử Liên đi đến bên thùng nước thử độ ấm.
“... Không thì đứng ở
đâu?”
Doãn Tử Liên miễn
cưỡng liếc mắt nhìn nó một cái, lắc lắc đầu, cởi y phục, trần như nhộng bước vào
bồn nước.
Thấy thế, Tụ nhi sợ
tới mức lùi lại mấy bước, thét chói tai, dùng sức lấy hai tay che miệng lại,
trừng mắt nhìn đầu vai rộng rãi của hắn lộ ra ngoài bồn nước.
Xong rồi, xong rồi,
nhìn thấy rồi, nhìn thấy rồi! Cái không nên nhìn, nhưng lại cố tình nhìn thấy!
Làm sao bây giờ.
“Ngươi đang làm cái
gì? Còn không mau tới kì lưng cho ta?” Doãn Tử Liên quay đầu nhìn nó,
thoải mái gối đầu lên bên trên bồn nước, mái tóc rũ xuống.
Kì lưng, Tụ nhi lại
hít một ngụm khí lạnh, nhìn về phía Liêm Trinh đang đứng cạnh cửa, chỉ nhìn
thấy vẻ mặt lực bất tòng tâm của hắn.
“Tụ nhi!”
Càng nghĩ càng cảm
thấy cái này là thủ pháp của chủ tử muốn chỉnh mình, Tụ nhi cắn chặt răng, đáp
lời. “Đến đây!” Tiếp theo, khẳng khái đi đến bên cạnh bồn nước, cầm lấy khăn
treo trên giá khắc hoa văn, một chút một chút chà khăn lên vai rồi xuống đến
lưng, cố gắng dời ánh mắt, nhưng mà người ở ngay tại trước mặt, tóc xoã đen
nhánh, đầu vai rộng, tấm lưng trần xinh đẹp....
“Ngươi cho là thân
thể của ta là bức tường sao?” Doãn Tử Liên hơi nhích người về phía trước,
nghiêng đầu cười nhìn nó.
“Á!” Tụ nhi không tự
giác rút lui hai bước.
“Thấy ma sao?”
“Không, không phải.”
Phẩy phẩy tay, Tụ nhi chỉ có thể lại đứng trở về chỗ cũ.
Khuôn mặt của chủ tử
trắng như ngọc, mặt mày thanh tú, khi hắn nhếch miệng cười, cười đến thật xấu
xa, làm cho da đầu người ta phát run, nhưng hôm nay hắn lại cười đến thật ma
mị, yêu dã, lại làm cho mình choáng váng mặt mày.
Trên thế gian này,
làm sao mà lại có một người đẹp như thế? Vừa tuấn mỹ vừa thông minh, lại phú quý
hơn người... Vì sao mà những gì tốt đẹp nhất đều có trên người hắn?
Doãn Tử Liên chăm chú
nhìn nó, như là nhìn ra có sự bất bình hiện lên trong mắt nó, ý cười càng sâu:
“Như thế nào, tiểu tử này cho rằng ông trời thực không công bằng, phải không?”
“Tụ, Tụ nhi không
dám.” Thật đáng sợ, làm sao mà trong đầu mình nghĩ cái gì, hắn đều đoán được?
“Thực công bằng, trên
đời này cũng không có cái gì mười phần hoàn mỹ cả.” Doãn Tử Liên cười, khẽ ho
một cái.
Tụ nhi không trả lời,
chỉ từng chút từng chút chà lưng cho hắn, cảm giác hắn vẫn ho không ngừng, từ
hơi khụ khụ một chút dần dữ dội hơn, bắt đầu không khống chế được.
“Đại thiếu.” Liêm
Trinh đi tới vỗ nhẹ lên lưng hắn. Bỗng dưng, Thân mình Doãn Tử Liên nghiêng về
phía trước. một tiếng ọe, nôn ra uế vật.
Tụ nhi nhìn một bãi
bầy nhầy màu đen thậm chí còn có máu bầm trên mặt đất, kinh ngạc trừng lớn
tròng mắt. Ngay sau đó, bên tai đột nhiên truyền đến tiếng gầm gừ của Liêm
Trinh.
“Còn đứng đây
làm gì? Còn không mau ra tiền viện gọi người tìm đại phu!”
Lấy lại tinh thần, Tụ
nhi cuống quít đáp lại, “Dạ, dạ! Tụ nhi lập tức đi liền!”
Mặc cho gió lạnh mà
chạy ra khỏi Hạ Hà trai, dọc theo đường đi, Tụ nhi không ngừng hồi tưởng lại
lời nói của chủ tử, không ngừng nghĩ lại hình ảnh hắn nôn ra máu cùng hình ảnh
nương vừa mới qua đời... Đều nôn ra máu, đại thiếu có phải cũng giống nương sắp
chết rồi.
Làm sao mà cũng sắp
chết rồi, hắn vẫn ung dung như vậy?
Hắn nói trên đời này
luôn công bằng vì không có người nào