
cả gia sao?”
“...” Doãn Tử Liên khép nhắm mắt lại, Tụ nhi
của hắn thông minh hơn người, nhưng vì sao ở phương diện này lại ngốc như vậy
khiến cho hắn nhanh chóng tức giận? Mở mắt ra, hắn nhìn thẳng nàng.“Nàng chán
ghét ta chạm vào người nàng như vậy?”
“Không.” Bởi vì trong
lòng không hiểu, càng thể hiện rõ tính tình chân thật của nàng.
“Phải không?” Khẽ
cong môi, ngón tay thon dài của hắn vuốt nhẹ qua môi nàng, chậm rãi vẽ nên đường
nét bờ môi kia.
Hồng Tụ thoáng chốc
cứng đờ, không biết vì sao cảm thấy tim đập thật nhanh, nhanh đến mức nàng có
chút khó chịu, đành phải nhanh chóng đổi đề tài.
“Gia, bức họa kia
phải làm sao bây giờ? Tay người phải tịnh
dưỡng hơn mười ngày...” Nói được một nửa, nàng không thể cất lên tiếng nói, chỉ
vì ngón tay của hắn đã thâm nhập vào trong miệng nàng.
Nàng bối rối nhìn
hắn, đã thấy ánh mắt của hắn dịu dàng ma mị mà nàng chưa từng nhìn thấy, đôi
mắt từ trước đến nay vẫn luôn trầm tĩnh như ánh sao giữa đêm, nay âm thầm lấp
lánh ánh sáng, khiến cho nàng nhìn đến mê muội, mãi đến khi hắn hôn lên môi
nàng.
Doãn Tử Liên hôn lên
môi của nàng, nhẹ nhàng mút lấy đôi môi mềm mại, lại từ từ tiến vào khoảng giữa
đôi môi của nàng.
Hồng Tụ sợ tới mức
vội vàng lui ra phía sau, khuôn mặt nhỏ nhắn nhanh chóng đỏ lên.
“Chán ghét sao?” Hắn
khàn giọng hỏi.
Nàng dùng sức lắc
đầu.
“Lại đây.” Hắn lười
biếng tựa vào tay vịn trên giường gấm.
Hồng Tụ ngượng ngùng
nhìn hắn, muốn tới gần, nhưng hắn vừa rồi...
“Ngay cả lời nói của
ta nàng cũng không nghe?”
“Không phải...”
“Sợ ta?”
“Không phải.”
“Nếu không phải vậy
thì sao?”
“Chờ một chút, tim ta
đập nhanh quá, hình như là bị bệnh rồi.” Nàng thật sự cố gắng điều hoà hơi thở,
nhưng càng điều hòa, hơi thở càng không thông thuận, thậm chí bắt đầu cảm thấy
choáng váng đầu.
Thấy thế, Doãn Tử
Liên cúi đầu nở nụ cười.“Lại đây, nha đầu ngốc.” Hắn đứng dậy, đưa cánh tay ra,
kéo nàng vào trong lòng.
Hồng Tụ lập tức lại
cứng đờ như tảng đá một lần nữa, không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Lúc còn nhỏ, gia cũng
từng ôm lấy nàng, nhưng đó là lúc hắn còn không biết nàng là cô nương, ôm nàng
ngủ cùng nhau. Sau khi hiểu rõ mọi chuyện, hắn rất ít khi chạm vào nàng, tuân
thủ nghiêm ngặt lễ giáo.
Nhưng mà hiện tại,
hắn ôm nàng rất chặt rất ấm, khiến cho tim nàng đập càng nhanh, nhưng trong
lòng lại tràn đầy niềm vui khó nói nên lời, khiến cho nàng không khỏi cong khóe
môi.
“Tụ nhi.”
“Hử?”
“Ta thích nàng.”
Cho dù không muốn mở
lời trước, nhưng lại bị nàng làm cho không mở lời trước không được, đơn giản là
hắn muốn cho nàng một danh phận, làm cho thân phận của nàng không chỉ là một nô
tỳ, chí ít khiến cho nàng ở bên ngoài tránh được những phiền phức không cần
thiết, sẽ không bị người khác mạo phạm nữa.
Nhưng điều hắn mong
muốn nhất, là dùng mọi cách để giữ nàng lại.
Trên tranh bản khắc
có ký hiệu của nàng, hắn liếc nhìn một cái đã biết.
Đường nét phác thảo
mềm mại nhỏ nhắn vẽ nên những ký ức mà nàng không thể nào quên, chẳng phải đại
biểu cho ý muốn trở về của nàng? Bức tranh thể hiện cho tình cảm của nàng, mà
bên trong... không có hắn.
Hồng Tụ ngây ngẩn,
quan sát hắn, sau đó mỉm cười trả lời,“Ta cũng thích gia.”
Nàng trả lời quá
nhanh, nhanh đến độ không có tấm lòng, làm cho Doãn Tử Liên chẳng những không
vui mừng, thậm chí không vui nheo mắt lại.“Là loại thích nào?”
“Loại thích nào?”
Nàng nhíu mày cố gắng suy nghĩ, lại khó có thể nói rõ.“Ta thích ở bên cạnh gia,
hầu hạ gia, chăm sóc gia, chỉ cần có thể ở bên cạnh gia, ta cũng rất vui vẻ.”
Thích của nàng chính
là đơn giản như vậy, từ sau khi hắn giữ nàng lại, nàng liền xem hắn là người
duy nhất, toàn tâm toàn ý chỉ sống vì hắn.
Doãn Tử Liên khẽ
nhướng mày, cảm thấy đáp án này cũng tạm được, miễn cưỡng có thể chấp nhận.“Vậy
thì ở lại đi.” Ít nhất trong lòng nàng cũng có hắn.
“Nhưng, nhưng mà gia
không phải không cần ta ký tiếp khế ước mười năm nữa sao?”
“Ai muốn nàng làm nha
hoàn cho ta? Làm thê tử của ta không tốt hơn sao?”
Nàng nghi hoặc nhìn
hắn, lại ngoáy ngoáy lỗ tai, bộ dáng thật tức cười, nét mặt rất nghiêm túc
hỏi:“Thê tử?”
“Đúng, đại thiếu phu
nhân của Doãn phủ.” Bị dáng vẻ tức cười của nàng hấp dẫn, hắn khó kìm lòng lại
hôn nàng, lần này không hề nóng vội tiến vào, chỉ sợ dọa đến nàng.
Thật lâu sau, hắn mới
chấm dứt nụ hôn, đã thấy nàng chảy nước mắt.
Trong lòng hắn cảm
thấy chua sót, lau đi những giọt nước mắt của nàng, giọng nói khàn khàn:“Đừng
khóc.”
“... Gia, ta tưởng
người không cần ta nữa.” Nàng chu môi, đáng vẻ thật đáng thương.
“Ai nói ta không cần
nàng?”
“Bởi vì khế ước mười
năm sắp đến, người cũng không hỏi ta có muốn ở lại không, ta còn tưởng chắc
chắn người không cần ta...” Nàng nói xong, những giọt nước mắt lớn không ngừng
rơi xuống.
“Nha đầu ngốc, vì sao
không hỏi ta?”
“Ta không dám hỏi.”
“Bình thường nàng
luôn giương oai trước mặt ta, như thế nào đến lúc gặp chuyện nghiêm chỉnh lại
không dám hỏi?” Hắn buồn cười hôn lên giọt nước mắt của nàng, ghi nhớ mùi vị
mằn mặn thuộc về nàng.