XtGem Forum catalog
Gia Mặt Sẹo

Gia Mặt Sẹo

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322621

Bình chọn: 8.5.00/10/262 lượt.


hoa kim điêu ngọc thế, mức độ hoa lệ không giống bình thường, nghi thức

hôn lễ phô trương như vậy, chỉ có công chúa hoặc hoàng tử đại hôn mới có thể nhìn thấy.

Đội ngũ đón dâu vui mừng đi vào cửa chính của Huân Thân Vương phủ, hôm nay đèn màu đỏ treo đầy phủ, hoàn toàn không giống ngày xưa,

yên lặng hiu quạnh, mà là vui sướng náo nhiệt không dứt, giống như là

muốn tẩy đi hình ảnh hoàng thành hoang vắng trong trí nhớ mọi người, bởi nó đã thay đổi, phủ thêm lớp vỏ bọc thật chói mắt, giống như Thánh

Thượng mong đợi, mong muốn từ nay về sau hạnh phúc luôn tràn ngập trong

phủ.

Kỳ Cách tuy là thân vương thế tử, nhưng huyết mạch huynh đệ

đều đã qua đời, bởi vậy hoàng thượng đặc biệt phái ra vài a ca, giúp đỡ

việc đại hôn lần này.

Kỳ Cách rời kinh đã lâu, đối với mấy thứ lễ tiết cầu kì nơi

này không quen, Tứ a ca – Dận Chẩn, thận trọng kĩ tính, hết lòng hò hét

mấy tiểu bối, cho hắn toàn quyền xử lý chuyện tiệc cưới, để hắn thanh

thản rời đến hậu điện, cùng thê tử lãng mạn đêm tân hôn.

Uống chút rượu, Kỳ Cách có mùi rượu, hai gò má hơi ửng

đỏ. Một đêm này, mộng đẹp đã trở thành sự thật, hắn đặc biệt vui vẻ, đối với mọi người cũng không còn lãnh đạm xa cách, ngược lại miệng cười

lớn, vui mừng lộ rõ trên nét mặt.

Dận Chẩn đưa hắn trở lại hậu điện, đi qua nhiều chỗ rẽ thì đã thấy hỉ phòng. Ở bên ngoài, các ma ma cùng các cung nữ đang lặng lẽ

đứng đợi.

“Kỳ Cách, vi huynh hiếm thấy ngươi cao hứng như vậy, có thể

lấy được Tình Dương cách cách, thật sự làm cho ngươi vui vẻ như thế?”

Dận Chấn khó nén hiếu kì ở đáy lòng. Trong ấn tượng của hắn, đường đệ

này là thiếu niên đắc chí, cũng như hắn khi trên chiến trường ra trận

giết địch.

Không ngờ về sau Huân Thân Vương phủ gặp thay đổi lớn, bộ

dáng tự tin hăng hái kia không còn thấy lại nữa, thay vào đó là tâm tàn ý lạnh, bỏ đi xa.

Không nghĩ tới bảy năm sau, có tình yêu đến, Kỳ Cách lại có thể như trước cười thật vui vẻ, đáy mắt không còn là ảm đạm nữa.

Kỳ Cách nhìn hắn, đáy lòng nhộn nhạo ra một chút nhu tình vui vẻ, đôi mắt đen nhìn vào hỉ phòng cách đó không xa “Tứ ca, có một ngày, huynh sẽ hiểu .”

Dận Chẩn ngừng lại, nhún nhún vai. ”Ngươi nghỉ ngơi sớm đi.”

Với hắn mà nói, tư tình nhi nữ cũng không trọng yếu, quan trọng nhất là

quốc gia.

Nhìn bóng lưng hắn rời đi, Kỳ Cách cười lắc đầu. Tứ ca này

quả nhiên không hề thay đổi, từ lúc còn trẻ hắn đã nhìn ra được hắn dã

tâm bừng bừng, trong khi đại ca hắn thì bận việc…. vui đùa, hắn muốn lập chiến công, ở trước mặt thánh thượng, biểu hiện thật tốt, đối với tình

yêu nam nữ, lại càng thờ ơ. Thôi, cái này cũng không liên quan chuyện

của hắn, hắn nên để ý chính là. . . . . .

Ánh mắt dịu dàng như nước, bên môi ý cười ôn nhu như vậy, ánh mắt hắn dừng lại ở cửa phòng, lòng hắn tràn đầy vui mừng cất bước hướng về phía trước.

Ngồi ở trên giường, Tình Dương con mắt mở thật to, nhìn quả

táo ở lòng bàn tay, không nhịn được, cái lưỡi đinh hương khẽ liếm môi,

nước miếng đều nhanh nhỏ ra, hận không thể lập tức cắn một miếng.

Ục ục ục. . . . . . Ục ục. . . . . .

Trong phòng, quanh quẩn một thanh âm kì lạ, hỉ nương nhìn ta, ta nhìn ngươi, vẻ mặt cố gắng nhịn cười. Những ma ma lớn tuổi có chút

xấu hổ, một người trong đó nhịn không được nháy mắt với nha hoàn đứng

đối tân nương.

Thủy Nhi cười toét miệng rồi chạy nhanh đi, lặng lẽ đến bên giường, hướng chủ tử nói: “Cách cách, người cố chịu một chút.”

Tình Dương vô thức ngước mắt trừng nàng, nhưng trước mắt lại là lớp khăn màu đỏ. Nàng bĩu môi “Ta đói bụng không được sao?”

Nàng sơ trang lại trang phục, đi qua đi lại đến bây giờ trời

đã tối rồi, cả ngày một miếng cơm cũng không được ăn, bụng làm sao có

thể không đói? Đã vậy còn không cho phép bụng nàng lên tiếng kháng nghị! Thật là không có thiên lý?

Không được! Tình Dương không ngừng nuốt nước miếng. Nàng thật sự rất đói, quả táo trên tay nàng thơm quá. . . . . . Vỏ hồng hồng,

hương vị ngọt ngào. . . . . . Nàng thật đói, thật đói. . . . . .

Nhìn chủ tử đưa quả táo đang cầm ở tay càng ngày càng đến gần khăn voan, Thủy Nhi khẩn trương đưa tay ngăn cản “Cách cách, đây là vật biểu tượng, không ăn được. . . . . . A!” Lời còn chưa nói hết, liền đổi thành tiếng kêu thảm thiết.

Thịt người mặn mặn!

“Phì phì phì! Ngươi không có việc gì giơ tay tới làm chi?”

Tình Dương thở phì phò giật thứ vướng víu trên đầu ra. Hiện tại người

nào dám ngăn cản nàng ăn cái gì, giết không tha!

“Phúc tấn, khăn voan hồng này không thể nhấc lên!” Ma ma khẩn trương chạy tới.

“Ta rất đói.” Bất luận ở cổ đại hay là hiện đại, thành thân

thật sự là chuyện hành hạ người ta, nàng đói đến hoa mắt, dạ dày đều ra

sức kháng nghị muốn được ăn rồi, lại cứ phải ngoan ngoãn ngồi trên hỉ

giường, chờ vị vương gia kia trở về sủng hạnh nàng mới được sao.

“Cách cách, nhẫn nại một chút nữa thôi.” Thủy Nhi thổi phù

phù mu bàn tay. Trên tay nàng, rõ ràng có thể thấy được dấu răng. Oa. . . . . . Cách cách thật ác độc, nếu dùng thêm sức lực, chỉ sợ chảy máu.

“Vương gia cát tường!”

Bên trong đang cãi nhau thì ngoài cửa, hỉ nương cùng ma ma quỳ