
trên đất, đồng thời giương giọng hô lớn.
Tình Dương, Thủy Nhi còn có hai ma ma cùng hỉ nương đồng thời sửng sốt, cuối cùng vẫn là ma ma nhiều kinh nghiệm, tay trái, đem Tình Dương áp trở lại ngồi trên hỉ giường, thuận tiện
nhặt khăn voan bị ném xuống đất trùm lại, còn kéo Thủy Nhi đang thất
thần, đồng thời quay người, mọi người rất nhanh thủ thế, hỉ nương cùng
ma ma đều tự trở về vị trí cũ, những động tác này tất cả hoàn thành
trong nháy mắt.
“Y ” Cửa hỉ phòng cũng đúng lúc mở ra.
“Vương gia cát tường.” Ma ma đắc ý cười, phúc thân hành lễ.
“Đứng lên đi.”
Nghe được thanh âm Kỳ Cách, Tình Dương tim bắt đầu thình
thịch, thình thịch đập liên hồi, nắm chặt quả táo cầm ở tay, cho đến giờ phút này, nàng mới có cảm giác khẩn trương của tân nương được gả về nhà chồng.
“Đều xuống dưới lĩnh thưởng đi.”
“Dạ! Nô tỳ cáo lui.” Ma ma, hỉ nương nối đuôi nhau rời khỏi.
Tiếng bước chân từ từ tới gần, Tình Dương cúi mắt, cảm nhận
được khăn voan bị người ta nhấc lên, nàng thở nhẹ, lông mi run rẩy, nhẹ
nhàng nhìn lên, thấy đôi mắt đầy tình cảm ấm áp, vải đỏ rơi xuống, hai
gò má không kìm chế được đỏ ửng.
Không biết sao, nàng đột nhiên cảm thấy e lệ, không dám nhìn
thẳng vào mắt Kỳ Cách, có chút bối rối tránh đi, bóp chặt quả táo ở lòng bàn tay.
Kỳ Cách nhẹ cười, đưa tay nhẹ nhàng nắm lấy tay nàng “Mệt mỏi một ngày, nàng đói lắm phải không?” Kéo nàng đi đến bên cạnh bàn ngồi
xuống, trên bàn đã bày đầy mỹ vị, hắn thuận tay gỡ xuống mũ phượng nặng
nề trên đầu nàng, bỏ sang một bên.
Tình Dương ửng đỏ cả mặt, nghe hắn nói như vậy, lỗ tai đều
hồng thành một mảnh, nàng xấu hổ cúi đầu “Chàng nghe thấy à?” Còn tưởng
rằng hắn ở ngoài cửa không nghe thấy, không nghĩ tới nàng trong phòng
lớn tiếng ồn ào, bên ngoài đều nghe được rõ ràng.
Hắn cười không có đáp lời, ngồi trở lại bên người nàng, cầm
lên đôi đũa bằng ngà voi nạm vàng, gắp vài món ăn để vào trong bát
“Nhanh ăn đi.” Hắn sao lại không biết xấu hổ chọc thủng da mặt mỏng manh của phúc tấn chứ.
Tình Dương cười cười, khuôn mặt ngọt ngào, vui vẻ ăn. Nàng cũng rất đói, cái miệng nhỏ nhồi thức ăn vào, bên cạnh còn có trượng phu thân mật gắp thức ăn cho, vẻ mặt yêu thương
không thôi, để cho nàng ăn được thoải mái, cái miệng nhỏ gặm đùi gà mà
bị dính đầy mỡ.
Nàng vui vẻ, Kỳ Cách cũng thấy vui vẻ. Xem ra lúc này hắn thật cưng chiều thê tử.
Tình Dương vén tay áo lên, vươn tay với đĩa rau. Ánh mắt lơ đãng đảo qua, đôi mắt đen Kỳ Cách đột nhiên buồn bã, nhìn chằm chằm vào những vết sẹo nhỏ khó coi trên cổ tay nàng.
Những vết sẹo này đều là do Mẫn Gia trói mà lưu lại. Những
dây thừng thô kia làm trầy xước làn da non mềm, có chỗ quần áo ngăn
cách, không đến mức để lại sẹo, bôi thuốc mỡ rất nhanh hồi phục, nhưng
chỗ cổ tay thì. . . . . .
Mỗi lần nhìn đến những vết sẹo này, Kỳ Cách tâm đau đớn ma
nhớ lại, nếu hắn không suy nghĩ nhạy bén, đoán đúng kế hoạch của Mẫn
Gia, chỉ sợ hắn sẽ như nam nhân kia đau đớn không yên.
Kỳ Cách đáy lòng có chút lạnh, đáy mắt lướt qua tia lạnh
lẽo. Hắn không dám nghĩ, nếu mất đi Tình Dương, hắn sẽ điên cuồng đến
mức nào, có lẽ. . . . . . như Mẫn Gia không đáng là gì.
Tình Dương nhìn một hồi, định cười nói chuyện với hắn, liền
nhìn thấy hắn ánh mắt phức tạp, hơi sững sờ, theo ánh mắt hắn nhìn vết
thương trên cổ tay mình, trong lòng nàng mềm nhũn, thương tiếc nhìn hắn.
Đặt bát đũa trong tay xuống, cầm khăn lau miệng, Tình Dương
lặng lẽ suy tư, nghĩ làm như thế nào cởi bỏ những thắt nút trong lòng
hắn?
Nàng biết rõ Kỳ Cách trải qua sinh ly tử biệt từ lúc còn trẻ, khiến hắn rất sợ hãi chuyện phải mất đi cái gì, đây cũng là một trong
những nguyên nhân lúc trước hắn lùi bước, không dám yêu nàng. Mà trước
đó vài ngày, việc nàng bị tấn công, đã khiến cho cái sợ hãi ẩn sâu dưới
đáy lòng kia trỗi dậy.
Sau khi hai người bọn họ trở lại kinh thành, bắt đầu chuẩn bị đại hôn, hai người cũng y theo lễ phép cũ, trước khi cưới không được
gặp mặt, nàng tuy rằng ở lại trong phủ thượng thư tĩnh dưỡng thân thể,
nhưng ban đêm lại thường thường cảm nhận được có người đứng ở bên giường nhìn nàng.
Ngay từ đầu, còn tưởng rằng là mình suy nghĩ nhiều, có hôm
giả bộ ngủ, nàng phát hiện, nửa đêm ở đầu giường có người, mà người nọ
dĩ nhiên là Kỳ Cách.
Nàng hiểu được bất an của hắn, nhưng không biết làm sao giúp
hắn giải quyết, thực tế mỗi lần hắn nhìn chằm chằm vào vết thường trên
cổ tay nàng mà ngẩn ra, bộ dáng vừa đau lòng vừa tự trách, nàng không
muốn như vậy. Ai, thực ra phát sinh những sự tình này, đều đã định rồi,
tránh cũng không tránh khỏi.
Nếu không có Mẫn Gia này, chỉ sợ nàng cũng sẽ không xuất hiện ở thời đại này, nhưng những lời này, nàng lại không thể nói rõ ràng với Kỳ Cách.
“Sao?” Kỳ Cách nhìn nàng, một tay không tự giác cầm lấy tay nàng, nhẹ nhàng chạm vào vết sẹo ở cổ tay.
“Ta sẽ ở bên cạnh chàng.” Nhìn mắt của hắn, nàng nhu hòa nói ra.
Ánh mắt trầm xuống, Kỳ Cách động tác dừng lại “Ta biết.” Hắn biết rõ, chỉ là lòng của hắn vẫn không nói ra.
“Vậy chàng cũng đừng dùng ánh mắt này nhìn ta, ta sẽ đau
lòng.” Nàng thậ