
? Tin tức gì?”
“Nô tỳ cũng không biết, chỉ biết là thế tử đang cùng Bác
Hách, còn có Tri phủ đại nhân ở đại sảnh nghị sự.” Nàng cũng là vừa rồi
dâng trà nghe thấy, vốn định chờ một lúc, nhưng Bác Hách kia lại túm vạt áo nàng ném ra ngoài.
“Ừ, có đầu mối là tốt rồi, ta không muốn suốt ngày bị đuổi
giết.” Tình Dương run lẩy bẩy bả vai. Như vậy thật kích thích nàng, đọc
trong sách vẫn là tốt hơn, trở thành chuyện thật như vậy, thật sự là quá khiến người kinh hồn bạt vía.
“Đúng rồi, cách cách, ngài như thế này thực muốn đi tìm Mẫn
Gia công tử sao?” Nàng nói như thế, là không muốn đi gặp tên rất sợ chết kia.
“Đúng vậy, tiện thể đem mọi chuyện hỏi rõ ràng.”
Nàng cũng không muốn đến gặp hắn, vừa nghĩ tới hắn đem nàng
trở thành tấm chắn, người nàng muốn bốc hỏa. Thật sự là phải đa tạ hắn,
nếu không có hắn, cánh tay của nàng cũng sẽ không bị thương nặng như
vậy, đến bây giờ vẫn nhấc lên không nổi .
“Đi thôi.” Nhìn Thủy Nhi thay nàng tái nhợt thần sắc như hóa trang vậy, Tình Dương vịn ghế chậm rãi đứng dậy.
Hai chủ tớ chậm rãi đi đến trong sân Mẫn Gia đang ở tạm, nàng nghiêng đầu dùng ánh mắt nhắc nhở, Thủy nhi hiểu rõ gật đầu, đi ra phía trước gõ cửa.
“Mẫn Gia công tử.” Nàng hướng cửa phòng đóng chặt hô.
Lúc sau, thanh âm Mẫn Gia rất suy yếu từ trong phòng truyền ra.
“Ai vậy?”
“Mẫn Gia công tử, nô tỳ Thủy Nhi, cách cách tới thăm ngài.”
“Vào đi.”
Tình Dương bước vào trong phòng, mùi thuốc dày đặc lập tức
xông vào mũi, nàng đưa tay che mũi, đột nhiên cảm thấy Mẫn Gia có chút
thân thiết? Bởi vì là có mùi thuốc nồng đậm, mà phòng nàng cũng có.
Mẫn Gia suy yếu ngồi tê đít ở đầu giường, vẻ mặt tái nhợt,
đứng bên cạnh hắn là gã thiếp thân sai vặt. Vừa thấy chủ tớ Tình Dương
vào phòng, gã sai vặt rất tự động thối lui .
“Mẫn Gia công tử, ngươi có khỏe không?” Kì quái, hắn không
phải kéo nàng làm lá chắn sao? Như thế nào bọn ta có thể xuống
giường. Hắn còn nằm ở trên giường bệnh kiệt quệ thế kia? Oa, sao trên
mặt hắn còn đầy những vết xanh xanh tím tím kia.
Thủy Nhi thân thiết ghé vào bên tai nàng giải thích “Đó là
phần thưởng cho Mẫn Gia công tử.” Nàng còn cảm thấy đánh như vậy vẫn
chưa đủ ! Nam tử hán đại trượng phu, tránh ở sau lưng nữ nhân thật đáng
xấu hổ.
Mẫn Gia miễn cưỡng cười với nàng “Tốt hơn nhiều. Tiểu Tình Dương, nàng đã tới?”
Thủy Nhi thay chủ tử mang cái ghế dựa tới, Tình Dương ngồi
xuống, mới tươi cười nhìn hắn “Không có gì. Mẫn Gia công tử là khách,
đương nhiên phải đến quan tâm thăm hỏi.” Mắt nhìn Thuỷ Nhi bên cạnh, chủ tớ hai người trao đổi ánh mắt.
“Thì ra là thế.” Mẫn Gia khẽ vuốt cằm, bên môi chứa đựng vui vẻ “Khó được nàng tới, vậy cùng ta tâm sự đi?”
Tình Dương có chút sửng sốt. Nụ cười của hắn, vì cái gì thoạt nhìn có chút lạnh lẽo?
“Mẫn Gia công tử muốn cùng ta trò chuyện gì?” Chuyện khối ngọc bội sao.
“Tiểu Tình Dương, nàng hình như không phải lần đầu tiên tới Lạc Dương, đúng không?” Hắn đột nhiên hỏi.
Nguyên lai tưởng rằng hắn mở miệng đòi ngọc bội, không có ngờ tới hắn đột nhiên hỏi vấn đề này. Nàng lông mày nhẹ chau lại “Quả thực
không phải lần đầu, chừng hơn ba năm trước, ta đã tới đây.”
Mẫn Gia mắt hơi cười, một tay nhẹ vỗ một góc áo ngủ bằng gấm, “Ta cũng không phải lần đầu tiên đến đó, ta cũng giống như nàng. Thật
khéo, hơn ba năm trước. . . . . . Ta cũng đã tới Lạc Dương.”
Trong lòng giật mình, Tình Dương mơ hồ cảm thấy có điểm gì là lạ, bất động thanh sắc “Phải không? Thật sự là khéo.” Cũng đều là hơn
ba năm trước? Nàng không tin trên đời có chuyện trùng hợp như vậy.
“Tiểu Tình Dương, nàng còn nhớ ta từng nói với nàng, ta có một người muội muội không?”
“Nhớ rõ.” Tình Dương nhẹ vuốt cằm. Buồn bực nhìn hắn, hắn vì
cái gì đột nhiên nhắc tới những cái này? Bỗng dưng, một đạo linh quang
hiện lên trong đầu nàng. Đợi chút, nàng suy nghĩ, nàng từng nghe a ma
nói. . . . . . Ba Thái Ni đại nhân chỉ có công tử! Ở đâu ra cách cách?
Mà nàng nhớ rõ, hắn còn nói, là muội muội hắn chọn trúng nàng là chị dâu tương lai, nhưng hắn không có muội muội, vậy là ai chọn cho
hắn ?
Mẫn Gia bình tĩnh nhìn nàng, chậm rãi mở miệng nói: “Ta cùng
với nàng từng mất liên lạc một thời gian, về sau mới liên lạc lại
được. Ta truyền tin cho nàng, cùng nàng hẹn nhau tại chùa Bạch Mã ở Lạc
Dương. Đến thời gian ước định, ta có việc nên chậm vài ngày mới đến,
không nghĩ tới khi ta đến Lạc Dương. Nàng cũng không thấy . . . . . .
“Ta nổi cơn điên tìm nàng, dùng hết tâm lực, rốt cục trời
xanh không phụ khổ tâm của người, ta tìm được rồi.” Hắn dừng lại, con
mắt sắc càng ngày càng lạnh, hai môi xốc lên, nói: “Ngay tại nghĩa trang Lạc Dương!”
Tình Dương tâm phút chốc bị xoắn lại, hô hấp có chút không xong. Ánh mắt hắn nhìn nàng tràn ngập hận ý!
Càng thấy ánh mắt băng hàn hóa thành lưỡi dao sắc bén, đâm
vào trái tim của nàng. ”Nàng có biết, khi ta nghe thấy tin tức này là tư vị gì không?”
Hắn nói như vậy là có ý gì? Tình Dương đôi mắt càng mở lớn,
Mẫn Gia trong mắt nàng, lúc này trông vô cùng dữ tợn cùng khủng bố! Nàng cuống quít đứng dậy, đề phòng hắn.
Dường như không