
ử của Lễ bộ Thượng thư đại nhân Mẫn Gia.” Chính là sắc phôi này mỗi ngày đều mò đến của
nhà nàng, làm cho nàng không thể không chuồn đi.
Bất quá đây là có chuyện gì? Sắc phôi này không phải mượn
danh nghĩa theo đuổi nàng đến tìm Tình Vũ sao? Làm sao lúc này có thể
xuất hiện ở đây?
“Tiểu Tình Dương, Sao nàng lại nói như vậy? Quan hệ của chúng ta nàng không muốn thừa nhận sao?” Thanh âm nàng vội vàng chối bỏ khiến Mẫn Gia bị đả kích không nhỏ, hắn mắt đỏ, đáng thương nhìn nàng.
Tình Dương rùng mình một cái “Ta với ngươi vốn không có quan
hệ. Ngươi cùng Thủy Nhi vì cái gì lại ở đây?” Nói hắn không giống nam
nhân, hết lần này tới lần khác thích ăn đậu hũ nữ nhân; nói hắn giống
nam nhân, nhưng động tác cử chỉ hắn lại như con gái, lại thêm khuôn mặt
trắng nõn kia nữa, nếu không phải nàng không còn sức lực, nàng thực sự
sẽ kéo hắn tới nhà xí đánh một trận.
Lúc này không đợi Mẫn Gia nói chuyện, Thủy Nhi mở miệng “Mẫn
Gia công tử biết rõ cách cách ngài một mình rời khỏi phủ, lo lắng ngài
gặp chuyện không may mới đuổi theo. Mà lão gia lo lắng ngài bên cạnh
không có người hầu hạ, cho nô tỳ đi theo Mẫn Gia công tử tìm ngài.” Nói
rõ ràng như vậy, nhưng nàng tới gần chủ tử một bước, lại nhỏ giọng ở
nàng bên tai nói “Mẫn Gia công tử tìm Ba Thái Ni đại nhân đến làm phiền
lão gia, lão gia thật sự không từ chối được, đành phải nói ra nơi cách
cách đến, ngài đi trước chúng ta rất lâu, như thế nào còn đang ở giữa
đường?”
Biết lão gia nghĩ gì, nàng bất quá là cùng Mẫn Gia công tử đi lòng vòng mà thôi, bởi vì đúng ra, cách cách đã sớm đến nhà Hà Mạnh phu nhân ở Lạc Dương mới phải.
Tình Dương hiểu ra. Trách không được nha đầu kia vừa gặp nàng lại khóc thê thảm như vậy, nhất định là trên đường đi bị ăn không ít
đậu hũ, gặp nàng giống như là gặp cứu tinh.
“Ngươi…..ngươi là ai ? Còn không mau buông Tiểu Tình Dương ra?” Mẫn Gia ưỡn ngực, muốn lấy lại khí thế dọa người.
Kỳ Cách cúi mâu. Đã có người bảo hộ đi theo, nàng liền có
người chiếu cố. Ý nghĩ này vừa vụt qua trong đầu, liền nhẹ buông tay,
đang muốn buông Tình Dương ra, nàng lại bắt lấy ống tay áo của hắn.
Kéo lụa trắng che ở trước mặt, Tình Dương chui cả đầu vào
trong nón hắn, một đôi mắt đẹp ẩn hàm hơi nước, cái miệng quật cường nói “Ngươi thật muốn thả ta ra?”
Lúc đó không dám đối mặt nàng, đôi mắt hẹp dài có chút khó
khăn tránh đi ánh mắt nàng “Ta. . . . . .” Năm ngón tay thon dài thả ra.
Tình Dương trong lòng khổ sở ”Ngươi nếu thật buông tay. . . . . . Ngươi sẽ phải hối hận. . . . . .”
“Cách cách?” Người bên ngoài không hiểu bây giờ là tình huống nào. Hai cái đầu ghé vào bên trong, là đang nói thầm cái gì sao?
Cắn cắn môi, Tình Dương thân thể chưa lành cảm thấy mệt mỏi,
bước đi không vững liền ngã xuống. Kỳ Cách vội vàng ôm chặt nàng, đáy
mắt quang mang phức tạp khó hiểu, ý nghĩ đối với nàng có thể lừa gạt mọi người nhưng lại không lừa được chính mình.
“Ta mệt.” Mềm mại tiến sát trước ngực của hắn, sắc mặt tái nhợt hiển lộ trước mặt mọi người.
“Tiểu Tình. . . . . .” Mẫn Gia thừa dịp cơ hội này muốn đem nàng kéo về bên người.
Lần này không cần phải Kỳ Cách động thủ, Bác Hách đứng lên, ngăn tại trước mặt hắn.
“Này! Ngươi. . . . . .” Trừng mắt thở phì phò với người trước mặt, Mẫn Gia muốn mắng người còn chưa kịp mở miệng, nhìn thấy Kỳ Cách
đem Tình Dương ôm ngang lên, hướng sương phòng đi.
“Cách cách!” Thủy Nhi hô một tiếng, vội đuổi theo.
Kỳ Cách ôm Tình Dương trở lại phòng, nhu hòa đem nàng đặt trên giường, cẩn thận giúp nàng kéo chăn lên.
Tình Dương yếu ớt tựa trên gối “Ta không sao.” Cánh tay mảnh
khảnh giơ lên, vuốt lụa trắng ở vành nón của hắn. Nam nhân này, còn muốn lừa gạt ai ? Ánh mắt hắn đối với nàng chỉ là thương hại sao?
“Ngươi nghỉ ngơi cho tốt, hai ngày sau, chờ ngươi thể lực
khỏe lên, sẽ tiếp tục tới Lạc Dương tĩnh dưỡng tốt hơn.” Tóc dài của
nàng rất tự nhiên tản loạn, hắn cầm tay nhỏ bé của nàng, thấy nàng mảnh
mai mà kinh hãi. Đôi tay nhỏ như vậy, thân thể gầy yếu như vậy, làm sao
mới có thể để nàng mau khỏe lại?
“Được.” Lúc này thể lực yếu dần, nàng thật sự không thể kéo dài cùng hắn.
“Ngươi chăm sóc chủ tử ngươi cho tốt.” Kỳ Cách mặt hướng Tình Dương, cũng không quay đầu lại nhìn Thủy Nhi phân phó.
“Dạ, nô tỳ tuân mệnh.” Thủy Nhi lo sợ bất an đáp, đối mặt nam tử không giận mà uy này, nàng cảm thấy sợ hãi.
Kỳ Cách vẫn ngồi ở mép giường, đau lòng cứ lớn dần, cố gắng
ngăn ở ngực sự rung động không cách nào khắc chế, đang muốn phá tan di, mắt nhẹ rủ xuống, không tiếng động thở dài.
Hắn rốt cuộc nên làm gì bây giờ?
Lộ trình ba người giờ có thêm nhiều người hơn.
Bởi vì Mẫn Gia xuất môn cũng không quên thể hiện với mọi
người, mình hắn ngồi trong xe ngựa cực kì xa hoa, còn có hai người hầu
đi theo.
Lo lắng nhìn Tình Dương thân thể yếu ớt, Kỳ Cách muốn nàng
ngồi trên xe ngựa nghỉ ngơi, Mẫn Gia đương nhiên rất cam tâm tình
nguyện, vội vàng gật đầu, còn mở cửa xe ngựa hoan nghênh.
Nhưng mà Tình Dương đánh chết cũng không muốn cùng tên mặt
trắng kia ở cùng một chỗ, tính tình cố chấp, nhất định không lên x