XtGem Forum catalog
Gia Cố Tình Yêu

Gia Cố Tình Yêu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326930

Bình chọn: 9.00/10/693 lượt.

so với mực nước biển nhưng thế núi và địa hình hiểm trở

nổi tiếng, bọn họ chuẩn bị lều trại nghỉ dọc đường, lộ trình bao gồm leo núi,

leo vách đá bằng tay và một đoạn leo với cáp.

Phùng Dĩ An trước đây chưa đi phượt thế này bao giờ,

từ khi theo đuổi Tân Thần mới đi mua dụng cụ trang bị từ đầu đến chân, để nếu

chẳng may bỏ mạng thì còn được chết cùng nhau. Anh nói với Thượng Tu Văn: “Tu

Văn ạ, sao anh chẳng chuẩn bị tí gì vậy, đâu phải không nói cho anh biết trước

lịch trình, đã đưa anh một cái list những thứ cần chuẩn bị rồi mà.”

Không chỉ một mình Tu Văn không chuẩn bị, anh cũng

chẳng nói cho Cam Lộ biết cần mang thứ gì, anh cười nói: “Tôi không định đi,

ngày mai ở đây có chút việc phải xử lý, Lộ Lộ chắc cũng không đi, tôi đưa cô ấy

đi dạo lòng vòng ở đây là được rồi, các cậu cứ đi đi, lúc về tôi sẽ tiếp sức

cho.”

Cam Lộ nhìn những thứ bọn họ chuẩn bị, rồi lại nhìn

chiếc áo hơn và đôi giày đế bằng của mình, biết mình chẳng thể cùng đi nên gật

đầu đồng ý với sự sắp xếp này.

Ngày hôm sau, bọn họ đã lên đường từ tờ mờ sáng,

Thượng Tu Văn ăn sáng cùng Cam Lộ rồi đi xử lý công việc, đến gần trưa mới quay

lại, lái xe chở cô đi dạo quanh thành phố. Thành phố J không có phong cảnh nào

đặc biệt, Thượng Tu Văn muốn đưa cô đi xem bảo tàng khoáng sản ở ngoại ô, cô

vui vẻ đồng ý.

Bảo tàng nằm trong khu vực khoáng sản đã được khai

thác xong, xe chạy rất nhanh là tới nơi, nhưng đang là Tết, con đường dẫn đến

đó vắng tanh, chẳng có lấy một bóng xe bóng người nào, bảo tàng nhỏ xíu với lối

kiến trúc không bắt mắt nằm ở cuối đường, cửa ra vào đóng chặt, phía trước có

dán bảng thông báo đã nhòe mực, đề đóng cửa nghỉ Tết, sau Tết sẽ mở cửa trở

lại. Thượng Tu Văn hình như có chút ngạc nhiên, quay đầu nhìn Cam Lộ, cô nhìn

bảng thông báo mỉm cười: “Thư pháp chữ Nhan của người này viết rất dụng công

đây.”

Anh cũng bật cười: “Có lẽ là quản lý Tống viết đấy, ông

ấy là nhà thư pháp nổi tiếng ở nơi đây mà, thường qua lại với cậu anh.”

Tuy không vào được bảo tàng nhưng hai người không vì

thế mà mất hứng, họ đi đến bậc thềm bên cạnh ngồi nghỉ một lát.

“Quê của mẹ anh ở đây, lúc anh còn nhỏ, thi thoảng dẫn

anh về, bà đều dẫn anh đến đây tham quan. Bên trong thật ra cũng không lớn cho

lắm, nhưng có nhiều tinh thể khoáng sản đủ hình loại kỳ quái, hóa thạch của

những sinh vật cổ, còn có thiết bị luyện kim, công cụ đãi vàng có từ rất xưa,

lúc đó anh cảm thấy thú vị, có một dạo còn muốn theo học ngành khảo cổ, em xem,

có chút liên quan đến ngành lịch sử của em đấy.”

“Vậy sao sau đó không học nữa?” Cam Lộ hỏi, nhưng hồi

lâu vẫn không có câu trả lời, cô quay sang nhìn, vừa đúng lúc Thượng Tu Văn thu

lại ánh mắt đang nhìn xa xăm, cười với cô. Anh cười, hoàn toàn khác nụ cười lấy

lệ mang tính lịch sử của anh trước đây, chỉ là khóe miệng bên phải nhếch lên

cao một chút, vừa lóe lên đã tắt, nhưng từ khóe miệng đến đuôi mắt trong ánh

mặt trời yếu ớt của mùa đông vô cùng mê hoặc lòng người. Cam Lộ nín thở, tim

đập nhanh hơn, quên cả câu hỏi của mình, lại đột nhiên nhớ đến một quyển tiểu

thuyết đã từng xem thời đại học.

Đó là cuốn “Đại gia Gatsby” của nhà văn nổi tiếng

người Mỹ F.Scott Fitzgerald, một quyển sách mỏng, tình tiết cụ thể thế nào Cam

Lộ đã quên gần hết, nhưng cô nhớ mang máng Fitzgerald đã không tiếc bút mực

miêu tả nụ cười thu hút mọi ánh nhìn của nhân vật nam chính Gatsby. Lúc cô gấp

sách lại, đã từng cảm thán, người yêu của cô lúc đó là Nhiếp Khiêm lúc nào cũng

chỉ biết đến công việc, ánh mắt cương nghị của anh rất ít cười. Còn nụ cười của

người đàn ông trước mặt này lại ấm áp rộng mở, khiến cô ngẩn ngơ. Cô nghĩ,

không biết có phải là do trở lại nơi cũ, nhớ về thời niên thiếu của mình nên

anh mới có tâm trạng như thế hay không.

Thượng Tu Văn thong thả nói: “Đó chỉ là ý thích nhất

thời thôi, sau khi xem xong mấy cuốn sách về khảo cổ, hứng thú hầu như nhanh

chóng chuyển hướng rồi. Em trước đây định học gì, có lẽ không phải là lịch sử

đúng không?”

Cam Lộ dừng suy nghĩ miên man, cười nói: “Nguyện vọng

ban đầu của em vốn là chuyên ngành tiếng Anh, tiếc là thi không tốt bị xếp vào

khoa Lịch sử, điều may mắn duy nhất là còn hơn bị xếp vào khoa Giáo dục chính

trị.”

“Làm giáo viên là nghề nghiệp mình lựa chọn thôi, anh

là muốn hỏi, hứng thú ban đầu của em là gì?”

Cam Lộ quả thật bị hỏi khó, khi lên cấp ba phân ban

khoa học tự nhiên và khoa học xã hội, cô suy nghĩ vô cùng thực tế, toàn là

tương lai thi ngành gì, làm nghề gì có thể nhanh chóng gánh vác gia đình: “Hứng

thú ấy à, em thích xem phim kinh dị, xem tiểu thuyết trinh thám, toàn là những

sở thích không hợp với nghề. Có thể làm nghề theo đúng sở thích của mình là

điều may mắn hiếm có, em thì lại muốn ngoài nghề nghiệp ra có chút sở thích

khác xem như chất xúc tác, huống hồ gì sau khi học lịch sử em cũng đã nảy sinh

“hứng thú” với nó.”

Thượng Tu Văn không tiếp tục nói về đề tài này nữa mà

đề nghị đi dạo loanh quanh đằng sau bảo tàng. Nhiệt độ vùng núi thấp, ngồi một

hồi không cử động quả thật rét run. Hai người men