
n. Ngược lại ở trường trung học trực thuộc
Đại học Sư phạm chỉ có một học sinh xếp thứ hai toàn tỉnh chuyên ban khoa học
tự nhiên, cho dù thành tích tổng thể vẫn rất cao nhưng lại không có học sinh nào
vượt trội.
Lãnh đạo trường ý thức cao độ nguy cơ trong niềm vui
này, học kỳ mới chưa bắt đầu, nhưng đã bắt đầu phân tích chất lượng kỳ thi và
bố trí công tác. Trong cuộc họp triệu tập các giáo viên cấp ba, hiệu trưởng
nghiêm túc nhấn mạnh: “Nhìn bề ngoài thành tích tổng thể của trường Nhất Trung
vẫn kém xa trường chúng ta, nhưng lợi thế của người ta là ở đây. Mọi người thử
nghĩ xem, trường chúng ta được chiêu sinh trong phạm vi thành phố này, từ chất
lượng đầu vào mà nói, chúng ta không hề ở vạch xuất phát, nếu thi còn không
bằng người ta, thì tất cả giáo viên nên suy nghĩ lại phương pháp và hiệu quả
dạy học của mình.”
Mãi đến khi hiệu trưởng yêu cầu phát biểu ý kiến, hiến
kế sách thì mới có một giáo viên dạy lớp 12 không nén được bất bình, lên án học
sinh bây giờ thật khó quản lý, trước đây chỉ chuyên tâm đôn đốc việc học, thì
nay còn phải quản lý tác phong kỷ luật, quản yêu sớm, quản những nổi loạn của
tuổi dậy thì. Theo thầy giáo đó được biết, trường Nhất Trung không chỉ có chế
độ sát hạch giáo viên hoàn thiện, họ còn học theo các trường đại học, mỗi cấp
học đều có trợ giảng, phụ trách giúp giáo viên chủ nhiệm của mỗi lớp quản lý
học sinh, anh ta đặc biệt nhấn mạnh: “không phải toàn bộ trách nhiệm đều đổ hết
lên đầu giáo viên chủ nhiệm, trong tình hình trách nhiệm dạy học nặng nề như
vậy, chúng ta phải oằn mình gánh vác, có tấm lòng nhưng sức lực có hạn.”
Vị giáo viên đó nổ phát pháo đầu tiên xong, các giáo
viên chủ nhiệm khác cũng phát biểu tới tấp, đến cuối cùng tổng kết lại ý kiến
của hầu hết mọi người là vất vả cực nhọc và lực bất tòng tâm, các trưởng bộ môn
cũng không chịu thua kém, cũng kêu khổ không ngớt, chỉ còn lại phó trưởng bộ
môn không thể không bàng quang đứng ngoài.
Hiệu trưởng đã quen tai với những lời kêu ca này từ
lâu, đợi mọi người trút hết xong, mới quay lại vấn đề chính, nhắc nhở mọi người
rằng giáo viên trường này được đãi ngộ thuộc hàng đầu của tỉnh, hơn nữa trường
cũng đang không ngừng cố gắng cải tiếng môi trường làm việc, xóa bỏ nỗi lo gánh
nặng gia đình cho giáo viên, vì danh tiếng và sự phát triển của trường, các
thầy cô nên lấy tinh thần cống hiến, đồng sức đồng lòng, cùng nhau cố gắng giữ
vững ưu thế dẫn đầu của trường.
Vào học kỳ mới, trường áp dụng phương pháp quản lý
bằng quy chế tích lũy điểm học phần và điểm đạo đức đối với tác phong kỷ luật
của học sinh, đẩy mạnh kiểm tra quản lý hành vi của học sinh, yêu cầu rất cụ
thể, chi tiết. Ngoài cách ăn mặc, hình thức bên ngoài ra, tự ý ra ngoài trường
mua sắm, trong trường gọi điện thoại, dùng MP3, MP4, PSP đều bị nghiêm cấm, sau
khi áp dụng thử một thời gian, toàn bộ giáo viên chủ nhiệm đều kêu ca không đủ
thời gian cũng như sức lực.
Hiệu trưởng sau khi mở cuộc họp nghiên cứu bàn bạc và
hứa rằng phía trường sẽ tuyển thêm nhân viên quản lý dạy học chuyên trách sau
khi học kỳ kết thúc, còn trước mắt giáo viên chủ nhiệm có thể được miễn giảm,
tất cả các phó trưởng bộ môn ngoài việc lên lớp giảng dạy ra, đều phải xếp lịch
tiến hành kiểm tra, đôn đốc kỷ luật nhà trường.
Mỗi tuần chưa nói đến hai ngày phải đeo băng trên tay
áo đi tuần tra trong trường, Cam Lộ còn phải giữ tự học buổi tối một ngày. Các
phó trưởng bộ môn kêu ca không ngớt, cô cũng phiền muộn không kém, nhưng biết
có phản đối cũng chẳng ích gì, nên cũng chẳng buồn nói.
Hôm nay mưa dầm dề, dạy xong hai tiết buổi chiều, Cam
Lộ cầm ô đi tuần tra. Đi đến sau rừng quế, ngay khúc rẽ cuối lối đi hẹp có ba
học sinh tụ tập thì thầm to nhỏ với nhau gì đó, vì là giờ ra chơi nên cô nghĩ
cũng không cần quá quản nghiêm khắc. Cô chuẩn bị rẽ vào lối đi khác thì bỗng
phát hiện có một luồng khói xám lượn lờ bay ra từ trong đám học sinh ấy, cô
không khỏi kinh ngạc.
Hút thuốc dĩ nhiên là hành vi mà trường nào cũng
nghiêm cấm, cô không thể tin rằng những đứa trẻ này lại to gan công nhiên hút
thuốc trong trường. Không đợi cô bước lại gần, bọn chúng đã cảnh giác, hoảng
loạn vứt điếu thuốc rồi lấy chân giẫm đè lên.
“Mấy em đang làm gì ở đây?”
“Chúng em đang tán dóc, thưa cô.”
“Dịch chân ra.”
Bọn trẻ không động đậy.
Cam Lộ cau mày: “Không dám cho cô xem, xem ra các em
cũng biết hành vi kiểu này là không đúng. Bây giờ theo cô lên văn phòng, nói
tên họ và lớp học cho cô.”
Hai học sinh mếu máo nài nỉ: “Cô ơi, tha cho bọn em
lần này đi, bọn em không dám tái phạm nữa đâu.”
Cam Lộ sợ nhất học sinh làm bộ dạng tội nghiệp, nhưng
lỗi nhỏ như gọi di động lần đầu bị bắt, cô còn có thể cảnh cáo vài câu rồi bỏ
qua, nhưng hút thuốc thì không thể tha thứ. “Các em mua thuốc lá ở đâu?”
Nam sinh dáng người nhỏ thó lắp ba lắp bắp: “Ở nhà…
đem từ nhà đến.”
“Vậy chỉ còn nước mời cha em đến đây một chuyến thôi.”
Cậu ta lập tức thay đổi: “Là em tự mua ở ngoài cửa
hàng.”
“Tự mua? Vậy em phải đi gặp giáo vụ nói cho rõ, là cửa
hàng nào mà to g