
ổi mình.”
Cam Lộ nhớ đến cô Thái, đồng nghiệp dạy môn Ngữ Văn
trong trường, chỉ hơn cô hai tuổi, mặt mũi lúc nào cùn rầu rĩ vì bị gia đình
hối thúc lấy chồng: “Đã nói đến nước này rồi cho dù kết hôn rồi ly hôn cũng còn
hơn là cả đời không lấy được chồng. Thật khiến người ta hối hận khôn nguôi.”
Nhưng người thân và bạn bè của cô tất cả đều khuyên cô hưởng thụ cuộc sống độc
thân, phản đối cô kết hôn, cô đành cảm thán cuộc đời sao lắm điều lạ kỳ.
“Mẹ hai mươi tuổi lấy cha, hai mốt tuổi sinh ra con,
có lẽ kết hôn sớm cũng là một loại di truyền, trội đến mức chúng ta chẳng thể
lý giải được nữa rồi.”
Lục Huệ Ninh cười nhạt: “Con đừng có mà đổ thừa cho
mẹ, mẹ là bất khả kháng, một thiếu nữ thôn quê, tốt nghiệp phổ thông không thi
đại học, lại không muốn bán mặt cho đất bán lưng cho trời, con đường duy nhất
là ra thành phố làm thuê, muốn có chỗ đứng ở đây thì bắt buộc phải trả một cái
giá nào đó.”
Cam Lộ ngán ngẩm nói: “Được rồi, mẹ là vì mưu sinh nên
mới ràng buộc với người đàn ông mà mẹ không yêu sớm như thế, lại sinh ra con
sớm, bao nhiêu là gánh nặng chồng chất lên vai, thật tội nghiệp vô cùng. Nhưng
dù sao xã hội tiến bộ rồi, lý do con lấy người ta không thê thảm như mẹ.”
“Con kiếp trước có thù oán gì với mẹ không?Nói gì cũng
phải chêm vài câu chế diễu mẹ mới vui à? Mẹ là muốn tốt cho con, con đã độc lập
về kinh tế rồi, không còn vướng bận gì nữa, hoàn toàn có thể thư thả tận hưởng
cuộc sống, từ từ kén chọn ý trung nhân. Con kết hôn sớm lại đổ thừa là do di
truyền, vậy tương lai ly hôn giống mẹ, rồi cũng đổ lên đầu mẹ chắc.”
“Không có chuyện đó đâu mẹ, mẹ mà học lịch sử như con
thì sẽ biết lịch sử có thể tương tự nhau nhưng không thể diễn ra đơn giản y như
nhau, hơn nữa, mẹ kết hôn rất thành công đấy chứ, con chẳng chút băn khoăn về
việc này.” Cam Lộ cười hờ hững.
Lục Huệ Ninh biết Cam Lộ là người rất có chủ kiến, nên
trước giờ chẳng mong thuyết phục được cô, đành thở dài một tiếng: “Thôi được
rồi, mẹ lười đôi co với con, dù mẹ nói gì con cũng chẳng thể lọt vào tai, có
những việc phải tự mình vấp phải thì mới hiểu được. Rảnh thì dẫn nó cho mẹ gặp,
để mẹ còn yên tâm được một chút.”
Sau khi gặp chàng trai Thượng Tu Văn lễ phép, lịch sự
lại điềm đạm, chín chắn, Lục Huệ Ninh cuối cùng cũng gật đầu, nói với con gái:
“Lấy đi, lấy đi, dù không lấy được chồng tốt thì cũng chẳng phải là ngày tận
thế.”
Cha Cam Lộ chẳng nói gì, chỉ buồn bã nhìn con gái, ánh
mắt đầy tuyệt vọng, tiếc nuối lẫn tự trách mình, như thể ngày tận thế sắp đến
rồi vậy. Cam Lộ nhìn ông kinh ngạc, lắc tay ông: “Cha, cha không được nghĩ linh
tinh đâu đấy.”
Từ nhỏ đến lớn, Cam Lộ bảo vệ trái tim dễ vỡ của cha
mình đã thành thói quen, lúc đó bị ông dọa đến mức suýt chút thề độc: “Con
tuyệt đối không có ý đó. Cha và dì Vượng chung sống với nhau, dì ấy chăm sóc
cha tốt như vậy, con rất mừng, cũng rất yên tâm. Con đi lấy chồng chỉ đơn giản
là vì muốn lấy thôi, hơn nữa Thượng Tu Văn đối với con rất tốt.”
Thượng Tu Văn cùng cô đến gặp cha cô, biểu hiện cũng
tuyệt vời như lúc gặp mẹ cô. Cam Lộ ngạc nhiên nhìn người cha không giỏi ăn nói
của mình lại thao thao bất tuyệt với Thượng Tu Văn về mức độ ảnh hưởng khi hạn
chế sản lượng ngành dệt may từ thế kỉ trước, còn Thượng Tu Văn thì chăm chú
lắng nghe, không có chút gì là miễn cưỡng chiểu lệ.
Cam Lộ lúc này mới phát hiện ra, người đàn ông mà cô
sắp lấy chỉ cần muốn là có thể cất đi vẻ mặt uể oải, lười nhác bất kì lúc nào,
nói năng có đầu có cuối, mọi cử chỉ của anh đều toát ra sức mạnh khiến người
khác yên tâm, còn cô dường như bị thu hút bởi chính ưu điểm này của anh.
Cam Lộ bị Thượng Tu Văn chinh phục như thế đấy, loại
bỏ tất cả do dự, hồ nghi, họ kết hôn đúng ngày giờ đã định.
Bạn đã muốn kết hôn, thì hãy cứ yên tâm hưởng thụ cuộc
sống hôn nhân đi. Chẳng có phát hiện nào mang tính chất nguy cơ thì đừng có mà
suy nghĩ vẩn vơ.
Cam Lộ tự nói với mình trong bóng tối. Cô trở mình,
nép sát vào Thượng Tu Văn. Đầu cô vừa tựa vào vai anh, anh như có phản ứng tức
thì, xoay người lại, một cánh tay như thường lệ vòng qua eo cô, ôm lấy cô trong
giấc ngủ.
Cam Lộ nhắm mắt lại, cố gắng xua đi những suy nghĩ vẩn
vơ, thả lỏng người chìm vào giấc ngủ.
Soạn xong giáo án điện tử để dự thi, Cam Lộ nộp cho
phó hiệu trưởng Vạn phụ trách chuyên môn xem, buổi chiều phó hiệu trưởng Vạn
gọi điện lại, bảo cô dạy xong thì đến văn phòng gặp ông.
Văn phòng hiệu trưởng ở tầng trên, lúc cô đi lên, cửa
phòng đang khép hờ, có thể nghe rõ mồn một giọng nữ nhắc đến tên cô: “…Em không
phải có ý so sánh với người khác, nhưng tình cảnh của em cũng gần giống Cam Lộ,
cô ấy chuyển về đây theo sự điều động nhân sự chính thức. Học vị của em cao hơn
cô ấy, trường trước đây của em cũng là trường chuẩn cấp tỉnh, tuy là thành phố
thuộc tỉnh nhưng chất lượng dạy học luôn đi đầu…”
Sự so sánh kiểu này cô có nghe qua không chỉ một lần.
Mấy năm gần đây, sự cạnh tranh giữa các trường trung học ngày một quyết liệt,
trường trung học thuộc Đại học Sư phạm cũng giống như các trường khác, giớ