
an tâm đến việc mẹ chồng nghĩ thế nào?
Cam Lộ tắm xong, chưa muốn ngủ ngay, cô tranh thủ hoàn
chỉnh phần giáo án còn dang dở, tiện thể đợi Thượng Tu Văn. Nhưng lúc lên lầu,
Thượng Tu Văn cầm túi xách giúp cô, cô lại vội vội vàng vàng chạy vào phòng mà
quên mất cầm theo.
Cô rón rén xuống lầu, dáo dác nhìn quanh thì thấy túi
xách của mình để ở hành lang cửa ra vào bèn bước đến lấy, đang lúc quay người
lên lầu thì bỗng nghe thấy tiếng nói có phần gắt gỏng từ phòng mẹ chồng vọng
ra: “Con nhất định phải đồng ý với mẹ, không đi gặp Hạ Tĩnh Nghi nữa.”
Giọng nói của Thượng Tu Văn lại rất bình tĩnh: “Mẹ,
con không cố ý đi gặp cô ấy, mẹ quản nhiều quá đấy, cũng nghĩ nhiều nữa, không
cần thiết phải như vậy.”
“Ả hồ ly tinh đó, những chuyện phiền phức nó gây ra
còn chưa đủ sao? Nó bỗng dưng trở về như vậy, có trời biết nó đang suy tính cái
gì.”
Cam Lộ như bị sét đánh trúng, cô là người có suy nghĩ
rất tinh tế chứ không qua quýt đại khái. Ngô Lệ Quân trước nay nói chuyện rất
chừng mực, rất ít khi nói ra những lời thế này, dùng từ khắt khe là một chuyện,
giọng nói cũng lộ ra sự khinh miệt không giấu giếm, nhưng cái từ “hồ ly tinh”
thốt ra từ miệng bà có ý nghĩa gì gần như chẳng cần phải suy đoán, chỉ cần
tưởng tượng cũng có thể liên tưởng ra được chút gì đó.
“Chỉ có chuyện này thôi sao? Muộn rồi, mẹ đi nghỉ sớm
đi.” Giọng nói đều đều, không bộc lộ cảm xúc của Thượng Tu Văn vọng ra.
Cam Lộ đi như chạy lên lầu, vào phòng làm việc ngồi
phịch xuống. Một lúc sau, Thượng Tu Văn bước vào, cúi đầu nhìn cô: “Sao, còn
việc phải làm à?”
Cam Lộ không ngẩng đầu lên: “Anh ngủ trước đi, em soạn
xong giáo án rồi ngủ sau.”
“Đừng thức khuya quá nhé.”
Thượng Tu Văn trở về phòng ngủ. Căn phòng phức hợp này
lầu trên lầu dưới giống nhau, mỗi gian đều có phòng làm việc, phòng ngủ và nhà
vệ sinh, Cam Lộ có thể nghe thấy tiếng Thượng Tu Văn lấy áo ngủ bước vào phòng
tắm. Đợi cửa phòng tắm đóng lại, cô mới nhẹ nhõm thả lỏng người, tựa lưng vào
ghế, mông lung nhìn ra màn đêm ngoài cửa sổ.
Tất nhiên cô không thể dựa vào những điều mình vô tình
nghe được mà chất vấn Thượng Tu Văn: cái ả “hồ ly tinh” được thốt ra từ miệng
mẹ anh đó đã là quá khứ như môn Lịch sử cô dạy hay là vở kịch sống đang âm thầm
diễn ra.
Cô suy nghĩ tỉ mỉ hành động gần đây của Thượng Tu Văn,
chỉ có thể thừa nhận, người đàn ông này không có gì bất thường, so với lúc vừa
kết hôn thậm chí lúc yêu nhau cũng chẳng có gì khác biệt. Anh tôn trọng, quan
tâm đến cô, trên giường nồng nhiệt, dưới giường thì ôn tồn, hòa nhã; khi về trễ
luôn chủ động gọi điện thoại hoặc nhắn tin báo cho cô biết; luôn nhớ những ngày
kỉ niệm, sinh nhật cô, chu kì sinh lý của cô; cô mua quần áo mới hay có tóc
mới, anh đều chú ý và tán thưởng.
Cô đã từng có lúc nghi ngờ, trước đây, cuộc hôn nhân
duy nhất mà cô từng chứng kiến tất nhiên là của cha mẹ cô. Nhưng gia cảnh của
cô đặc biệt, thậm chí hôn nhân tan vỡ cũng không giống như những người khác, cô
không cho rằng đó có thể xem là nghĩa vợ chồng bình thường.
Tuy cô không biết cuộc hôn nhân của mình khác hoàn
toàn với hôn nhân của cha mẹ cô có được coi là bình thường hay không, nhưng đã
chung sống với nhau hai năm, nếu như có gì bất thường, thì cũng là lẽ thường
tình chứ không phải do bỗng dưng ở đâu mọc ra một cô ả “hồ ly tinh” Hạ Tĩnh
Nghi kia.
Vậy đó đã thành quá khứ chưa? Giọng nói của Thượng Tu
Văn chả có gì bất thường, rõ ràng là không hề ngạc nhiên khi mẹ anh bỗng nhắc
đến cô ta.
Cô chưa bao giờ hỏi Thượng Tu Văn về những mối tình
trước đây của anh. Lần đầu tiên anh và cô ân ái, cô có thể thấy rõ sự thuần
thục trong từng động tác của anh, cô thì hiển nhiên chẳng có kinh nghiệm gì,
nhưng cô không hề ngây thơ, cô cho rằng những động tác thành thục ấy chắc là
học được từ những bộ phim cấp ba Nhật Bản.
Dĩ nhiên, khi đó cô cũng đã từng yêu, nhưng những hiểu
biết về đàn ông của cô lại có được từ mạng Internet, tiểu thuyết và phim ảnh,
nói như cô bạn thân Tiền Giai Tây thì “về mặt tâm lý là một nửa đàn bà, còn về
mặt sinh lý thì lại là một nửa gái tơ”, cô biết rõ ràng rằng dù lí thuyết có
phong phú cỡ nào khi đụng thực tiễn cũng là con số 0, chẳng áp dụng được gì.
Cô đón nhận một người đàn ông hơn mình năm tuổi, đối
với cô, quá khứ không quan trọng, dù là quá khứ của anh hay của cô.
Một người học lịch sử lại xem nhẹ quá khứ như thế, ít
nhiều cũng có chút buồn cười. Nhưng giờ đây, cô quyết định dùng câu nói này để
tự an ủi mình.
Cam Lộ xoa xoa huyệt thái dương, quyết định không nghĩ
nhiều nữa, cô lấy quyển giáo án trong giỏ xách ra, mở sách giáo khoa và sách
tham khảo, vội vàng ghi lại nội dung chính của bài giảng. Xong việc thì cũng đã
quá 12 giờ đêm, cô thu dọn đồ đạc, lười nhác vươn vai rồi đi
vào phòng ngủ, trong phòng vẫn để một ngọn đèn phía dưới chân, dưới ánh sáng lờ
mờ, có thể nhìn thấy Thượng Tu Văn nằm ở phía giường trái quen thuộc của anh,
tư thế thoải mái.
Cô nhẹ nhàng lên giường, chiếc giường rộng King size
với tấm nệm đắt tiền, không vì cử động của một người mà ảnh h