
Hỏi xong, lại tự mình phủ nhận, anh cũng đâu phải người nhiệt tình như vậy.
Phó Tô vẫn lái xe như cũ, không để ý đến cô. Ôn Nhung với thái độ
như vậy tập mãi cũng thành quen, đợi một lúc, người trước mặt lại lên
tiếng: “Sau này đừng có nhắn cho tôi mấy cái tin nhắn kiểu đó.”
Ôn Nhung nghĩ nghĩ một lúc, nghiền ngẫm lời của anh một hồi mới ngộ
ra: “Oh, anh đang nói đến tin nhắn bảo anh đến cứu giá hả? Đấy chẳng
phải là tình huống cấp bách sao, dùng từ có hơi quá một chút. Nhưng mà
anh nhận được rồi, sao không đến giúp một chuyến?”
“Tôi còn bận nhiều chuyện.”
Phó Tô từ trước đến nay lấy lý do đều vô cùng đơn giản, cũng chẳng
quan tâm xem có tính thuyết phục hay không, anh nghiêng mắt qua, nhịn vẻ mặt vô tội của Ôn Nhung qua kính chiếu hậu, đáy mắt gợn sóng không chút sợ hãi: “Những chuyện không liên quan đến em thì bớt can thiệp đi.”
Ôn Nhung nuốt một ngụm nước miếng, có một chút bất bình cho bản thân, đâu phải là cô tự nguyện chen vào, nhưng mà cô vẫn nghe lời mà gật đầu
đáp ứng.
Phó Tô yên lặng thu hồi tầm mắt, người này từ trước đến giờ nói
chuyện đều đủ ý là thôi, giống như nói nhiều thêm một chữ là anh sẽ chết không bằng. Ôn Nhung đã rất nhiều năm rồi không nói chuyện với anh tử
tế, ngay cả chính thức gặp mặt cũng không có, bây giờ ở chung một chiếc
xe. Ôn Nhung cảm thấy rất không tự nhiên. Cả hai đều lúng túng trầm mặc
không lên tiếng, cô cũng biết điều quay đầu đi, bắt đầu giả vờ ngủ.
Phó Tô nhìn bộ dáng cố gắng ngủ của Ôn Nhung từ trong kính chiếu hậu, đáy mắt dâng lên một chút ấm áp.
Xe dừng lại trước một ngôi nhà kiểu cổ, Ôn Nhung như có người đánh thức nhanh chóng tỉnh lại: “Đến rồi sao?”
“Ừ.”
Phó Tô xuống xe, giúp cô mở cửa.
Ôn Nhung nhìn anh cười cười, sau khi xuống xe làm bộ làm tịch vặn vẹo vài cái, còn nói: “Ghế sau của anh ngồi rộng thật, ngủ thật đã.”
Vẻ mặt của Phó Tô lúc này cực kỳ sâu xa.
Ôn Nhung cẩn thận dò xét: “Cùng đi lên không?”
Phó Tô đã bước vào trong nhà.
Ôn Nhung vội vàng đi theo sau anh, tốt bụng nói: “Anh nhất định phải
đi, cha em đã nói không cho người nhà hộ Phó bước vào cửa nhà em, dù cái này không liên quan gì đến bà nội, nhưng mà nếu bị cha em biết được,
ông ấy nhất định sẽ chạy tới đây đánh anh đấy.”
Phó Tô đột nhiên dừng lại, Ôn Nhung vội vàng đứng lại, khó khăn lắm
mới dừng ở phía sau anh. Phó Tô xoay người lại, trong ánh sáng mờ mờ của khu nhà, mặt của anh chìm trong bóng tối, nhưng Ôn Nhung không cần nhìn cũng biết người này bây giờ nhất định mặt đang nhăn như tờ giấy.
Thấy người đang đứng sau lưng mình gần trong gang tấc, Phó Tô dừng một chút, chậm rãi nói: “Hôm nay là bác Ôn mời tôi tới.”
Ôn Nhung giật mình không ít, hai nhà Ôn Phó trở mặt không đội trời
chung đã nhiều năm, hôm nay là đại thọ của bà nội, cha Ôn lại mời Phó Tô đến, thế này là chuyện gì?
Ôn Nhung cũng chẳng tra cứu làm gì, bởi vì lát nữa cô nhất định sẽ biết,
Bây giờ, toàn bộ tâm trí của cô đều đặt trên người bà nội.
Bà nội, chỉ nhớ tới thôi đã khiến cô cảm thấy ấm áp vô cùng. Từ nhỏ
đến lớn, thương Ôn Nhung, yêu Ôn Nhung, quan tâm Ôn Nhung, hiểu Ôn
Nhung, chỉ có bà nội. Bà sẽ không bao giờ vì cô không có vẻ ngoài xinh
đẹp như Ôn Tuyết mà lạnh nhạt với cô, cũng không bởi vì cô thi đại học
không đạt điểm cao mà trách cứ cô, lại càng không vì cô làm giáo viên mà thấy cô không có tương lai, bà nội đã nói cô chính là Tiếu Nhung cục
cưng của bà mà.
“Bà nội của cháu, sinh nhật vui vẻ.”
Ôn Nhung vừa vào cửa đã nhào vào ôm lấy bà cụ gầy nhỏ trước mắt, cười đến tít mắt nhăn mũi.
Bà nội Ôn cũng cười đến không khép miệng lại được: “A a, Nhung Nhi
đến rồi, mau vào, để bà nhìn một chút nào. Ây, sao lại vẫn gầy như thế
chứ, sống một mình không ăn uống đầy đủ đúng không, làm việc mệt mỏi,
bình thường phải chú ý thân thể chứ.”
Phó Tô đứng ở cửa, nhìn cảnh một lớn một nhỏ chẳng phân biệt tuổi tác lại cực kỳ ấm áp này, tầm mắt lẳng lặng lướt đến khuôn mặt đang cười to hết cỡ của Ôn Nhung, nụ cười kia phóng túng như vậy, không chút nào
kiêng dè, lại đẹp đến như vậy, giống như có từng tia nắng mặt trời tỏa
ra từ nụ cười ấy.
“Tiểu Tô cũng đến à, đừng đứng nữa, vào ngồi đi.”
Phó Tô phục hồi tinh thần, tiền lên một bước đưa lễ vật ra, cung kính nói: “Bà nội, chúc bà sinh nhật vui vẻ, thân thể khỏe mạnh, vạn sự như
ý.”
Bà nội Ôn vui vẻ đón lấy: “Ngoan, lâu lắm rồi không gặp, hình như lần
trước gặp cháu, cháu vẫn còn giúp Nhung Nhung nhà bà ôn tập bổ túc. Bây
giờ đã cao hơn, khôi ngô hơn lúc đấy rồi.”
Vẻ mặt Phó Tô hơi khựng lại, nhưng rất nhanh phản ứng lại nói: “Vâng, đúng là quá lâu rồi.”
Anh nhàn nhạt nhìn về phía Ôn Nhung, Ôn Nhung vốn cũng đang nhìn hắn, ánh mắt chạm nhau trong giây lát, trái tim cô khẽ run lên, mặt ngoài
vẫn bình tĩnh nhìn qua.
Ôn Nhung than to một tiếng, bắt đầu tự mình kiểm điểm: “Aiz, chỉ
trách cháu căn bản kém, làm khổ Phó Tô dạy cháu hai tháng mà cháu vẫn
thi không đậu.”
“Cũng đâu phải vậy, hôm đi thi em bị sốt.”
“A a, là tự em khôngg có tư chất đấy.”
“Không phải, là do tình trạng của em không tốt.”
“Đấy cũng là do thực lực chưa