Old school Easter eggs.
Gặp Lại Chốn Hồng Trần Sâu Nhất

Gặp Lại Chốn Hồng Trần Sâu Nhất

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323414

Bình chọn: 8.00/10/341 lượt.

o Tsangyang Gyatso xuất gia làm sư, dốc

lòng học tập kinh Phật, sau đó đến Tây Tạng chuyên tu, trình độ cao

thâm. Về sau lại được Tsangyang Gyatso xác định là linh đồng chuyển thế

của Đệ Ba Sangye Gyatso, chỗ huyền diệu trong đó, nhiều người không thể

lý giải.

[4'> Ban Tử Nhĩ Trát Bố.

Chuyện trên đời luôn

không tách rời nhân quả luân hồi. Lúc xưa Đệ Ba Sangye Gyatso gần như

nắm giữ cuộc đời hai mươi lăm năm của Tsangyang Gyatso, nhưng không

lường trước được Ngawang Lhundrup Daji, linh đồng chuyển thế của y về

sau sẽ trở thành đệ tử thủ tọa của Tsangyang Gyatso. Duyên phận đan xen

phức tạp như thế, rốt cuộc nên xem là nghiệt duyên hay là thiện duyên?

Cũng chính Ngawang Lhundrup Daji, vị cao tăng đầu tiên người Alxa Mông

Cổ này, vì ân sư Tsangyang Gyatso của mình mà viết nên quyển “Tsangyang

Gyatso bí truyện”, chỉ dẫn phương hướng cho những người tìm kiếm

Tsangyang Gyatso trong màn sương dày đặc. Nhưng sách của ông chứa đựng

quá nhiều điều thần kỳ, đã cho người đọc ảo tưởng vô tận, nhiều câu

chuyện khiến người khó phân thật giả.

Dòng sông lịch sử dài mênh

mông không bờ bến, sâu không thể dò, trừ phi chính mình là người đích

thân trải qua, nếu không chẳng ai có thể kể lại chính xác cuộc đời của

ai. Tsangyang Gyatso thực sự từng tồn tại trong lịch sử, Ngawang

Lhundrup Daji cũng vậy, nhưng trong lịch sử lại ghi chép Tsangyang

Gyatso hai mươi lăm tuổi đã qua đời. Nếu Ngài không chết, sư phụ của

Ngawang Lhundrup Daji thật sự là Tsangyang Gyatso ư? Nếu Ngài quả thật

chết bên hồ Thanh Hải, thế thì sư phụ của Ngawang Lhundrup Daji lại là

người nào? Chẳng lẽ Ngawang Lhundrup Daji vì viết một quyển “Bí truyện”

mà hư cấu sư phụ của mình thành Tsangyang Gyatso sao?

Chuyện đời

mênh mang, còn chúng ta từ khi sinh ra đã mang một câu đố, đi lại trong

cõi mênh mang đó. Biết bao truyền kỳ phong nhã hào hoa đều tan thành mây khói, biết bao vua chúa, đại thần văn võ đều biến mất không còn tăm

tích. Mỗi một ngọn núi xanh, mỗi một dòng sông chảy, đều có câu chuyện

không thể nói thành lời; mỗi một ngọn cỏ gốc cây, mỗi một hòn đá đều có

câu đố không thể giải đáp. Chúng ta còn có thể dựa vào những vết tích

vụn vặt năm tháng để lại, tìm được những gì? Nói cách khác, non sông

không ngừng dời đổi này còn có thể lưu lại những gì cho chúng ta? Mỗi người đều khát

vọng đời này có thể tìm được một nơi chốn để linh hồn nghỉ ngơi, nuôi

dưỡng tình cảm, yên thân gửi phận ở đó. Có lẽ nơi đây chẳng phải là quê

hương, không nhìn thấy thấy phong cảnh thiên nhiên thuần phác thuở nhỏ,

nhưng có khi còn hơn cả quê hương.

Mỗi người đều khát vọng đời

này có thể tìm được một nơi chốn để linh hồn nghỉ ngơi, nuôi dưỡng tình

cảm, yên thân gửi phận ở đó. Có lẽ nơi đây chẳng phải là quê hương,

không nhìn thấy phong cảnh thiên nhiên thuần phác thuở nhỏ, nhưng có khi còn hơn cả quê hương. Có thể thu nhận một lữ khách chân trời là đủ để

thấy nó có lòng dạ rộng rãi khoan hậu. Chúng ta đều là người mệt mỏi với số mệnh bôn ba trên thế gian này, vắng lạnh rong ruổi nơi đường ngang

lối dọc, không biết cuối cùng rễ mọc ở chốn nào, lại sẽ quay về chốn

nào.

Tsangyang Gyatso trải qua biển biếc nương dâu, đời người

biến đổi, nhiều năm trôi dạt đã khiến Ngài chán ngán. Mãi đến khi gặp gỡ Alxa Nội Mông Cổ, một vùng đất có thảo nguyên, qua bích và hoang mạc.

Đối với nhiều người, mảnh đất này quá đỗi bình thường, chẳng có bao

nhiêu phong cảnh đẹp đẽ. Nhưng Tsangyang Gyatso lại có tình cảm vừa gặp

đã xiêu lòng đối với nơi này, vì Alxa đã cho Ngài cảm giác an toàn,

phong tục dân gian chất phác ở đây khiến Ngài có một cảm giác mơ về quê

cũ. Phiêu bạt hồng trần mười năm, Tsangyang Gyatso không phải chỉ đơn

thuần thưởng thức phong thổ nhân tình các nơi, Ngài đang lưu vong, bị

bức bách bởi thế lực của Lha-bzang Khan, Tsangyang Gyatso sống những

ngày trốn chui trốn nhủi. Do đó mười năm này nếm đủ gian nan, tuy cứu

rỗi được nhiều dân chúng, nhưng bản thân chưa từng được yên ổn thực sự.

Alxa từ đó đã là quê hương thứ hai của Tsangyang Gyatso, tên tuổi Ngài đã

từng khiến gió mây xao động ở thành Lhasa, người dân Tây Tạng ngày đêm

truyền xướng tình ca của Ngài. Còn ở Alxa, mọi người truyền tụng đủ mọi

sự tích của vị thần bảo hộ thảo nguyên này, các phiên bản mới không

ngừng được sinh ra. Trong “Bí truyện” của Ngawang Lhundrup Daji, đã ghi

chép nhiều thần tích linh dị của Tsangyang Gyatso. Dường như Ngài thật

sự là một vị Phật sống rơi xuống trần gian, có thần thông và pháp lực vô tận, mà tất cả sứ mệnh của Ngài, đều là vì hoằng dương Phật pháp, tạo

phúc sinh linh, phổ độ chúng sinh. Khiến mọi người tin tưởng, ở thảo

nguyên Alxa thật sự có một nhân vật thần kỳ như vậy, một vị Phật sống từ bi như vậy.

Có lúc rất khó tin, chính vì lần chạy trốn ở hồ

Thanh Hải, khiến Tsangyang Gyatso sau khi nếm đủ trăm vị đã triệt để

biến thành một người khác chăng? Một vị Phật không còn phong hoa tuyết

nguyệt viết thơ tình, mà tâm niệm chúng sinh? Từng ngồi trên ngai Phật

chót vót, chỉ muốn lưu lạc chân trời, vì một tình yêu, có thể khô