
ng tốt, đều là do ông
gieo gió gặt bão! Ai bảo ông tham lam như thế, mơ ước có được Nhâm thị, còn
muốn động vào lông mao trên đầu cọp. Ông bây giờ, không đáng cho người ta đồng
tình chút nào, tôi chỉ muốn tặng cho ông hai chữ gọi là tiễn đưa —— đáng đời!”
“Mày. . . . . . Mày
dám dùng cái giọng điệu này nói chuyện với tao?!” Úc Thường Kiện giận đến đỏ
mặt lên, lui về sau hai bước, “Mày biết tao là gì của mày không hả, sao mày dám
nói chuyện với tao như vậy!”
Nhâm Dịch Tuấn quay đầu lạnh lùng liếc ông ta một cái, khinh thường miệt thị
nói: “Nếu không phải ông và mẹ tôi có chút giao tình, nếu không phải vì nể mặt
mẹ tôi, tôi còn lâu mới gọi ông một tiếng chú Úc!”
“Cái thằng con bất hiếu!” Úc Thường Kiện cắn môi tức giận mắng ra miệng, giận
đến há mồm thở dốc, đôi mắt u tối lạnh băng trợn tròn, “Tao là cha của mày!” Hắn
bật thốt lên.
Nhâm Dịch Tuấn nghe ông ta nói, đầu tiên hơi ngẩn ra, sững sờ mấy giây, sau đó
cười ha hả ra tiếng, “Ha ha. . . . . .” Hai
vai hắn lay động, cười đến không thể kiềm chế, “Đây là chuyện cười dở nhất mà
tôi từng nghe, không ngờ ông lại vì tập đoàn Kim Thái mà đến con trai cũng dám
nhận bừa, ha ha. . . . . .”
Giấu giếm bí mật nhiều năm, dưới cơn tức giận Úc Thường Kiện lẽ dĩ nhiên bật
thốt lên. Đã giấu giếm nhiều năm như vậy rồi, Nhâm Thư Trạch và Nghiêm Anh Từ
cũng đã qua đời, nên cho hắn biết thôi.
“Tao không lừa mày, đó là sự thật .” Úc Thường Kiện tỉnh táo nói: “Năm đó, tao
và mẹ mày từ hồi còn học trung học vốn đã yêu nhau tha thiết rồi, tình cảm của
chúng tao luôn luôn rất tốt. Nhưng, về sau tao
lại nằm trong danh sách được cử đi nước ngoài làm nghiên cứu sinh. Đợi đến khi
tao về nước, thì biết được mẹ mày dưới áp lực của gia tộc, đã không thể đợi tao
về, đành phải gả cho Nhâm Thư Trạch. Mà Nhâm Thư Trạch lại cũng là yêu thương
bị ngăn cách, ông ta thích con gái của tổng giám đốc tập đoàn Dương Thị. Trong
lúc quá đau lòng, bà ấy tới tìm tao, tình cảm nhiều năm trước vẫn còn tồn tại,
cho nên tao và mẹ mày đã thường xuyên gặp mặt nhau, sau đó thì có mày. Vốn cho
là khi có sự xuất hiện của mày, Nhâm Thư Trạch sẽ có chút quan tâm thêm tới gia
đình, nhưng không có, ông ta không tiếc phá đổ đi tập đoàn của chính mình, càng
thêm có lý do đẩy mày ra, cùng với Dương Tâm Nguyệt kết hôn.”
“Hừ!” Nhâm Dịch Tuấn cười khẽ một tiếng, “Lý do thật tuyệt vời, ông đã trở về
nước, vậy tại sao mẹ tôi không đáp ứng ly hôn với ba, quang minh chính đại ở
bên ông thật vui vẻ?”
“Bởi vì ngay từ khi gả vào nhà họ Nhâm, ký kết cái hiệp nghị kia, thì sau khi
ly hôn, bà ấy sẽ không được có bất cứ thứ gì từ tập đoàn Nhâm thị. Nhưngmày là
con trai trưởng, cho nên mày có quyền thừa kế, sau khi ly dị, quyền thừa kế của
mày lập tức sẽ rơi vào khoảng không. . . . .
.”
Sắc mặt Nhâm Dịch Tuấn càng ngày càng tối và lạnh, đôi mắt đen âm trầm bắn ra
tán loạn những luồng sáng sắc bén, “Tài sản? Tất cả đều là vì tài sản! Nếu ông
thật lòng yêu Nghiêm Tâm Từ*, nếu Nghiêm Tâm Từ thật lòng yêu ông, hai người
còn có thể để ý đến tài sản tập đoàn Nhâm thị sao? Cái gọi là tình yêu giữa hai
người các người, đều đã bị mấy thứ lợi ích ăn mòn đến một điểm nhỏ cũng không
còn. Thì ra, tôi chỉ là một con cờ để hai người các người tranh đoạt nhằm có
được Nhâm thị mà thôi! Ha ha. . . . . .” Nhâm
Dịch Tuấn ngẩng đầu lên, khiến ý lạnh trong đáy mắt quay trở về, hắn cười, bận
tâm, buồn bã ——
(*):
convert cùng QT lúc ghi “Nghiêm Anh Từ”, lúc ghi “Nghiêm Anh Từ”, mình nghĩ
không nên sửa nên giữ nguyên
Sự thực quá bi thương, Nhâm Dịch Tuấn chẳng qua cũng
chỉ là công cụ để cha và mẹ hắn tranh đoạt được tài sản.
Sự hiện hữu của hắn thì ra là thấp hèn và bi thương như thế, nhỏ bé đến thế. .
. . . .
Hắn vẫn cho là chính người đàn bà Dương Tâm Nguyệt kia đã đoạt đi ba của hắn,
khiến hắn thật hận thật hận. Còn cho rằng Nhâm Mục Diệu cướp đi tập đoàn Nhâm
Thị của hắn, thì ra nó vốn không thuộc về hắn.
“Ha ha. . . . . Kế hoạch rất hoàn mỹ, nhưng thất bại trong gang tấc,
nói vậy Nhâm Thư Trạch đã biết tôi không phải là con trai của ông ta, nên ông
ta mới không giao quyền thừa kế Nhâm thị cho tôi.”
Nghe đến đó, đôi mắt Úc Thường Kiện vụt lên tia sáng tàn bạo, “Hừ! Thật không
ngờ Nhâm Thư Trạch đã sớm lập di chúc, hại tao tốn công vô ích, tốn cả đống
tiền thuê sát thủ giết ông ta!”
“Là ông giết chết ba tôi?” Đôi mắt đen của Nhâm Dịch Tuấn toát lên vẻ căng
thẳng, giọng nói nhất thời đề cao mấy dexiben.
“Ông ta không phải ba của mày, tao mới phải! Nhâm Thư Trạch thật sự rất biết
dụng kế, đã dùng lời ngon tiếng ngọt mê hoặc mẹ mày, muốn bà ấy chủ động nói ra
thân thế của mày. Ông ta cố ý lấy lòng mẹ mày, lạnh nhạt với Dương Tâm Nguyệt
và Nhâm Mục Diệu, bảo vệ an toàn của bọn họ. Nhân lúc mẹ mày còn chưa hoàn toàn
bị mê hoặc, tao thừa dịp họ ra nước ngoài du lịch, thuê sát thủ. . . . . .”
Đôi mắt Nhâm Dịch Tuấn bắn ra tán loạn những gai băng bén nhọn, hắn tiến lên
níu lấy cổ áo của Úc Thường Kiện, “Là ông! Chính ông đã giết mẹ tôi!”
“Ai bảo ả đàn bà kia quá ngu xuẩn, l