
đâu!" Thím Ngô trong lòng vẫn còn
sợ hãi, chuyện như vậy tuyệt đối không muốn gặp phải đến lần thứ hai,
trái tim của bà sẽ gánh không được.
Mọi người ngươi một lời, ta
một câu, đều ở đây nói Sùng Tự tốt, đây không phải là tình cảnh giống
như năm đó khiến cho bà phải bỏ nhà đi sao? Năm đó, cũng là một đoàn
người thay nhau chỉ trích Sùng Hàn không tốt, cộng thêm con trai của
mình cũng xác thực không có tiền đồ, bà mới cảm thấy quá xấu hổ với mọi
người, thừa dịp đêm khuya yên tĩnh, xách theo hành lý thương tâm rời đi.
"Đúng, đều là ta không tốt, ta không nên nói tâm can bảo bối của các ngươi là
người là không tốt, nói các ngươi sẽ đau lòng, bất kể làm cái gì, Sùng
Tự vĩnh viễn đều là tốt nhất, mà con trai ta lại là Đại Phôi Đản, đều là làm chuyện thương thiên hại lý, làm chuyện giết người phóng hỏa, nếu. . . . . . Các trong lòng các ngươi vĩnh viễn đều chỉ có Sùng Tự, vậy còn tìm ta trở lại làm cái gì, không có ta ở đây càng đỡ chướng mắt các
ngươi, một nhà các ngươi chẳng phải là càng hoà thuận vui vẻ sao." Nói
xong, bà liền đứng lên nhấc chân, hướng cửa chính đi tới.
Thượng
Quan Sùng Tự vội vàng tiến lên, tại chỗ liền quỳ gối trước mặt bà, nghẹn ngào nói: "Mẹ lớn, thật xin lỗi, là con không tốt, cho con thu hồi câu
nói vừa rồi, con biết anh trai biến thành như vậy, con làm em trai cũng
chưa có làm tròn trách nhiệm của mình, con nên giúp anh ấy thời điểm anh ấy gặp khó khăn nhất, đây là sơ sót của con, đây tất cả đều là con
không đúng, mẹ lớn, mẹ không cần phải đi, chúng ta thật vất vả mơí tìm
được người, người một nhà có thể đoàn viên, nếu mẹ lại đi, ba, mẹ còn có con. . . . . . cũng sẽ không được dễ chịu ."
Nhìn đến hắn cố
gắng để duy trì một nhà hạnh phúc như vậy, Hách Nhạc Đế không khỏi rất
đau lòng, rất cảm động. Người đàn ông này, có thể nào đối với một người
không phải là mẹ ruột của mình, mà lại có tình cảm sâu nặng như vậy,
nhìn anh rơi lệ, nhìn anh tự trách, nhìn anh vì một người không có tiền
đồ, mà vỗ ngực liên tục, vô cùng đau đớn, tình cảm sâu đậm như vậy là vĩ đại đến cỡ nào, làm người xúc động đến cỡ nào.
Cô không cách nào nhìn anh một người ở đó chịu khổ, cũng quỳ gối trước mặt Thím Yến, thành tâm cầu xin.
" Thím Yến, Sùng Tự là một người tốt, anh ấy vì cái nhà này, thật sự là
bỏ ra tất cả tâm lực, anh ấy vừa phải lo sự nghiệp, lại phải lo việc gia đình, cây nến hai đầu đều đốt, Thím biết có biết anh ấy có bao nhiêu
khổ cực không? Liền cùng cháu ăn một bữa tối, anh ấy cũng có thể mệt đến nỗi mí mắt cũng rủ xuống, đã thật lâu rồi anh ấy cũng không được một
ngày nghỉ ngơi cho tốt, khó có được ngày theo cháu đi tắm suối nước
nóng, rồi lại đụng phải loại chuyện đáng sợ này, tâm lực anh ấy đã quá
mệt mỏi, thể xác và tinh thần đều mệt mỏi, Thím Yến, cháu van cầu Thím,
không cần cho anh ấy thêm áp lực, có được hay không?" Cô giống như là
đang khóc lóc nức nở nói.
Nguyễn Phiêu Bình nước mắt cũng chảy ra tiến lên phía trước nói: "Chị cả, nếu như Sùng Tự nói sai cái gì, em
thay hắn nhận lỗi với chị, tình cảm chị em mình cũng đã qua ba mươi năm, tấm lòng của em, chị còn không biết sao?"
Bà cầm lấy tay Thím
Yến, tất cả tự trách, nếu không phải mình tham gia ở giữa tình cảm vợ
chồng bọn họ, có lẽ hôm nay chuyện gì cũng sẽ không xảy ra.
Mới
vừa rồi tâm tình nhất thời vô cùng kích động, sau khi hơi tỉnh táo lại,
Thím Yến cũng hiểu được mình không nên chuyện bé xé ra to, đem sự lo
lắng cho con trai hóa thành chỉ trích, toàn bộ đổ lên trên người Thượng
Quan Sùng Tự.
"Ai, đây tất cả đều là tạo hóa trêu ngươi. . . . .
." Bà nhìn Thượng Quan Sùng Tự, nói: "Con đứng lên đi, mẹ không trách
con, là mẹ nhất thời cảm thấy tức giận, không liên quan đến con."
"Cảm ơn mẹ lớn. . . . . ." Đang muốn đứng lên thì Thượng Quan Sùng Tự chợt
cảm thấy một hồi đầu hoa mắt váng, hắn miễn cưỡng đứng lên, nhưng cả
người đung đưa gay gắt, lảo đảo một cái, cả thân thể cao lớn ngã nhào về phía sau.
"Sùng Tự!" Hách Nhạc Đế kịp thời kéo hắn, những người khác cũng rối rít tiến lên, hợp lực nâng hắn đến trên ghế sofa.
"Thím Ngô, mau, mau gọi xe cứu thương!" Nguyễn Phiêu Bình hoảng sợ kêu lên.
Những người khác càng thêm lo lắng, nhất là Hách Nhạc Đế, chuyện cô vẫn lo lắng, quả thật xảy ra.
Ông trời phù hộ, mong anh ngàn vạn lần không có chuyện gì!
Băng dày ba thước, không phải là một ngày lạnh.
Áp lực cùng mệt nhọc được tích lũy lâu dài, rốt cuộc đã bộc phát ra ngoài.
Sau khi đưa đến bệnh viện, trải qua kiểm tra của bác sĩ, Thượng Quan Sùng
Tự là bởi vì nhịp tim tăng nhanh, huyết áp lên cao, khiến trái tim bị
gia tăng áp lực, mới có thể đột nhiên té xỉu.
"Nếu như trước mắt
hắn không coi trọng tình trạng thân thể của mình, cũng rất có khả năng
bị lao lực mà chết." Bác sĩ chữa trị trước khi rời đi nghiêm trọng nói.
Nghe thế, Hách Nhạc Đế cả người cũng ngây người, cô đứng nghiêm ở trong
phòng bệnh, máy điều hòa không khí lẳng lặng thổi phù, trong không gian
sạch sẽ sáng sủa dường như yên tĩnh lại.
Sau khi đưa các trưởng bối trở về nghỉ ngơi, cô chủ động lưu lại chăm sóc anh.
Nh