
hưa chắc tôi
nói gì ảnh đã tin đó. Hay là anh báo cho ba mẹ anh ấy tới đi.”
“Không được, trước khi có chẩn đoán chính xác không
thể kinh động lão già nhà cậu ta, tuổi cao không chịu được hù dọa đâu. Huống hồ
lúc này ông già nó đáng đi công cán ở nước ngoài, nước xa không cứu được lửa
gần, ngược lại còn làm ông ấy lo lắng, chi bằng đừng cho biết thì hơn.”
“Nhưng mà…”
“Không nhưng nhị gì hết, tóm lại bây giờ cô không thể
đi. Đợi kết quả chụp CT nếu không có gì thì cô hẵng về, tôi tuyệt đối sẽ không
ngăn cản cô nữa.”
Ngừng một lúc, Âu Vũ Trì lại nói: “Tôi biết lâu nay
trong lòng cô vẫn luôn có khúc mắc với Minh Viễn, có lẽ nói trắng ra là thù
hận, nhưng có những chuyện tôi nghĩ cô nhất định đã hiểu lầm nó. Tỉ như cô cho
rằng cậu ta sau lưng cô đi mách lẻo với người khác chuyện năm năm trước của cô,
không biết làm quân tử giữ mồm giữ miệng. Tôi có thể chịu trách nhiệm mà nói,
ngoại trừ tôi, cậu ấy chưa bao giờ nhắc đến chuyện đó với ai khác. Cho dù tôi
biết, cũng là bởi hôm đó tôi cũng có mặt. Cho nên nó mới không cách nào giấu
tôi.”
Bạch Lộ nghe mà giật mình: “Gì cơ, hôm đó anh cũng ở
khách sạn Hilton?”
“Ừ, ngày đó Minh Viễn không mang nhiều tiền mặt đến
vậy nên đi ra ngoài rút tiền một lát, đúng lúc gặp được tôi ngoài cửa, khi ấy
nó mượn tôi một vạn tệ, còn không chịu nói cho tôi biết để làm gì. Tôi liền tò
mò chú ý hành tung của nó, phát hiện ra nó ngồi cùng cô, lúc đó tôi còn gọi
điện tới chọc ghẹo nó vài câu.”
Bạch Lộ còn nhớ rõ hôm ấy sau khi Chương Minh Viễn đưa
cô một vạn tệ, quả thực có nhận một cuộc điện thoại. Lời Âu Vũ Trì xem ra đáng
tin, không phải bịa đặt vô căn cứ, hóa ra anh ta là kẻ biết cặn kẽ sự tình từ
sớm.
“Chuyện lần đó về sau tôi cứ trêu chọc cậu ta mãi, nói
nó nhất định đã gặp phải đồ lừa đảo. Nhưng rốt cuộc nó vẫn luôn khăng khăng nói
cô không thể là đồ lừa đảo được, nói bộ dạng điềm đạm đáng yêu của cô không
phải là giả vờ. Còn bảo nếu lừa đảo mà có kỹ thuật diễn tốt đến thế thì diễn
viên đạt giải Oscar có thể về vườn cả rồi.”
“Thực ra,” Âu Vũ Trì đang nói lại ngập ngừng giây lát,
“tôi không biết bây giờ kể chuyện này cô có tin hay không, có điều tôi vẫn muốn
nói ra, tin hay không tùy cô. Thực ra ở phương diện nữ sắc Minh Viễn hoàn toàn
không mê muội quá mức, cậu ấy trước nay chưa bao giờ để ý tới mấy cô nàng
chuyên kiếm ăn ở khách sạn cao cấp, cô là cô gái đầu tiên khiến nó phá lệ. Bởi
vì nó cảm thấy cô không phải loại người này, lâm vào cảnh đó hẳn là có nỗi khổ.
Cậu ấy dẫn cô đi thuê phòng cũng không nghĩ phải cùng cô làm gì, thực ra nó
càng hứng thú muốn biết tại sao cô lại phải đi vào con đường kia hơn. Cho nên
nó mới dứt khoát đưa tiền cho cô trước. Tất nhiên, hiện tại tôi đi nói những
điều này cô hoàn toàn có thể không tin, dù sao đêm đó cô cũng chạy mất, cậu ấy
có thể làm gì hay không làm gì đều đã không có cách nào chứng minh được.”
Bạch Lộ lặng im hồi lâu, mặc dù cô hoàn toàn không
muốn tin lời Âu Vũ Trì, nhưng những lời này giống như một ngọn đèn tỏ treo cao,
chiếu sáng bản chất sự thật, khiến cô không thể lừa mình dối người. Thực ra
ngày đó Thiệu Dung cũng từng nói: “Chị đoán tên kia có thể không phải là một
tay sành sõi quen mùi trăng hoa. Hoặc giả cũng giống như em, hắn ta cũng là lần
đầu tiên bỏ tiền mua phụ nữ, nên mới không có kinh nghiệm. Thế mới đồng ý trả
tiền trước cho em, còn sơ ý mà cho em cơ hội chạy thoát.”
Bây giờ quay đầu nghĩ lại, Chương Minh Viễn hôm đó quả
thật không có kinh nghiệm, thuê phòng xong cũng không vội vã hoàn thành chuyện
tốt. Thay vào đấy lại gọi hai phần món ăn thong thả ăn cùng cô, còn hỏi đông
hỏi tây, chẳng giống khách làng chơi với kỹ nữ, ngược lại giống như hai người
bạn mới quen đang chuyện trò cùng nhau. Nếu không như vậy, căn bản cô sẽ không
có cơ hội trốn mất. Ở phương diện nữ sắc Chương Minh Viễn hoàn toàn không mê
muội quá mức, điểm này tất nhiên cô cũng thừa nhận, cô từ lâu đã cảm thấy may
mắn rằng anh không phải đồ quỷ háo sắc. Một người đàn ông hoàn hoàn không thích
chuyện trăng hoa lại có thể bỏ tiền mua cô, nguyên nhân không phải vì anh ta có
hứng thú với cô, mà do cô ngày đó khiến anh ta cảm thấy đặc biệt hiếu kỳ ư?
“Được rồi, tôi đã nói xong rồi, tin hay không tin cô
tự xem xét nhé. Bạch Lộ, tôi nghĩ chắc cô không phải là một người ngốc nghếch.”
Bạch Lộ cúi đầu không nói. Trầm mặc hồi lâu sau, bước
chân thay đổi phương hướng, nhẹ nhàng đi về phía phòng bệnh. Âu Vũ Trì theo sau
cô, vẻ mặt thở phào nhẹ nhõm từ tận đáy lòng.
3.
Một rưỡi chiều, bác sĩ trưởng khoa phóng xạ có uy tín
nhất bệnh viện đích thân kiểm tra chẩn đoán, kết quả CT cuối cùng đã loại bỏ sự
tồn tại của vết mờ trong dạ dày.
Sợ bóng sợ gió một hồi, Bạch Lộ như trút được gánh
nặng, Âu Vũ Trì thì càng hớn hở ra mặt, vừa vỗ bả vai Chương Minh Viễn vừa cười
sảng khoái: “Đã sớm nói cậu sẽ không sao mà, tại vạ này của cậu chí ít cũng
phải quên đi cả ngàn năm nữa.”
Tâm trạng vừa thả lỏng, sắc mặt Chương Minh Viễn tốt
hơn nhiều, tiếng nói cũng theo đó mà thoải mái hơn: “Xem ra tớ tạm thời còn