
tâm phá hủy mất. Nếu hôm đó cô không đem chuyện
muốn cùng Dương Quang đi đăng ký kết hôn nói cho Hoắc Mân biết, bây giờ hai
người hẳn là đã thuận lợi kết thành một đôi vợ chồng hợp pháp, Thượng Vân có
tức có giận cỡ nào cũng bó tay. Thế nhưng, giờ đây hết thảy đều đã thay đổi,
cái cô đã đánh mất cũng không bao giờ có thể lấy lại được nữa.
Đứng thẫn thờ hồi lâu, Bạch Lộ đột nhiên quay đầu
hướng ra ngoài: “Không được, tôi phải đi tìm họ hỏi cho rõ.”
Không hỏi cho ra ngô ra khoai, cô có chết cũng không
cam lòng. Dù có chết, cô cũng muốn chết một cách minh bạch rõ ràng.
“Này, Bạch Lộ…”
Lời của Chương Minh Viễn còn chưa ra khỏi miệng, bóng
dáng mảnh mai thoắt cái đã biến mất khỏi cửa ra vào. Anh không ngờ phản ứng của
cô lại kịch liệt đến vậy, nhưng ngẫm lại cũng cảm thấy có thể hiểu được. Cô gái
như Bạch Lộ, có thể là giọt sương mong manh, cũng có thể là mưa đá cứng rắn,
anh đã sớm được lĩnh giáo từ lâu rồi.
4.
Khi Bạch Lộ đến văn phòng tổng giám đốc Thiên Đô Quốc
Tế, Hoắc Mân đang ở gian ngoài gọi điện thoại, trông thấy cô liền nhanh chóng
cúp máy, khẽ mỉm cười chào cô: “Bạch Lộ, sao lại đến giờ này? Sức khỏe cố vấn
Chương hồi phục thế nào rồi?”
Cô đanh mặt không trả lời vào câu hỏi: “Chị Hoắc, tôi
có chuyện này muốn hỏi chị.”
“Có chuyện gì?”
“Tháng năm năm nay, chuyện tôi định cùng bạn trai
Dương Quang đi đăng ký kết hôn, có phải chị lén nói cho mẹ anh ấy biết không?”
Cô vừa nói vừa nhìn chằm chặp vào biểu hiện trên khuôn
mặt Hoắc Mân. Câu hỏi đường đột của cô khiến vẻ mặt Hoắc Mân bỗng sựng lại,
cười gượng vài tiếng: “Sao em lại hỏi vậy chứ, chị không biết mẹ của bạn trai
em mà. Em nghe ai nói thế, hoàn toàn không liên quan đến chị đâu.”
Cô nhất quyết không chịu buông tha: “Chị Hoắc, chị dám
thề là không liên quan đến mình không?”
Hoắc Mân khôi phục trấn định, sắc mặt không đổi: “Chị
thề không liên quan gì đến chị, chị căn bản không hiểu em đang nói gì.”
Cô lại ép sát một bước: “Vậy chị có dám thề trên danh
nghĩa con chị rằng chuyện đó không liên quan đến chị không?”
Cô biết Hoắc Mân rất thương con, nếu thực sự làm việc
thất đức tất sẽ bị báo ứng, căn cứ vào tâm lý tin có là có tin không là không,
người làm mẹ đều sẽ không hy vọng báo ứng rơi vào con cái mình.
Quả nhiên sắc mặt Hoắc Mân chợt biến đổi: “Liên quan
gì đến con chị chứ, tại sao phải lôi nó vào chuyện này.”
“Theo tôi thấy, chị không dám, bởi vì chị đã làm điều
trái với lương tâm, nên mới không dám, chị sợ sẽ bị quả báo lên con mình.”
Sắc mặt Hoắc Mân vô cùng xấu, chị ta không tài nào
tiếp tục giữ bình tĩnh được nữa, bèn hổn hển nói: “Bạch Lộ, tôi là cấp trên của
cô, cô dựa vào đâu mà nói với tôi bằng cái giọng đó. Đừng có tự dát vàng lên
mặt, tưởng có Chương Minh Viễn chống lưng thì có thể ra oai, cô chỉ là một con
ong mật nhỏ nhoi bám lấy anh ta chứ chẳng phải bà Chương to tát gì, một ngày
nào đó bị anh ta vứt bỏ thì cô đừng hòng vênh váo được nữa.”
Giọng nói Bạch Lộ ngập tràn đau đớn: “Tôi bám lấy anh
ta – tôi căn bản không muốn bám lấy anh ta, là các người vắt óc tìm kế đẩy tôi
về phía anh ta.”
Nước mắt tuôn rơi lã chã, cô nghẹn ngào đến mức gần
như nói không thành tiếng: “Các người thật quá đáng! Sao các người có thể làm
vậy? Hoắc Mân, tôi vẫn luôn hết sức tôn kính, hết sức tin tưởng người cấp trên
là chị, chuyện riêng của tôi đều không giấu chị. Chị biết tôi đã có bạn trai,
chúng tôi yêu nhau, chúng tôi cũng đã lên kế hoạch kết hôn. Tại sao chị lại
muốn phá ngang? Liệu chị có biết hạnh phúc của tôi cứ thế đã bị chị hủy đi
không hả!”
Trong mắt Hoắc Mân lóe lên một tia hổ thẹn, không còn
gì để nói. Bạch Lộ rưng rưng nhìn trừng trừng chị ta, ánh mắt tựa như một khối
băng vỡ, sắc bén và lạnh giá. Bây giờ nếu trong tay cô có cây thương thì sẽ
không hề do dự mà đâm chị ta một nhát. Hạnh phúc từng dễ dàng nắm trong tay,
chỉ vì tin sai người mà mất đi trong đau đớn tan nát cõi lòng. Cô hận chị ta,
càng hận bản thân hơn, hận chính mình đã quá ngu dại quá ngây thơ.
Sau khi rời khỏi Thiên Đô Quốc Tế, Bạch Lộ lau khô
nước mắt vẫy tay bắt một chiếc taxi. Lúc lái xe hỏi cô muốn đi đâu, cô chần chừ
một lúc, cuối cùng báo địa chỉ nhà Dương Quang. Việc đã đến nước này, cô biết
mình không nên đi tìm Dương Quang nữa, nhưng cô không nhịn được vẫn muốn đi,
muốn gặp anh, muốn nói chuyện với anh – rất nhiều rất nhiều lời nói chất chứa
trong lòng muốn được dốc hết với anh.
Thế nhưng khi thực sự đứng dười lầu nhà Dương Quang,
Bạch Lộ lại không có dũng khí đi lên gõ cửa. Trời dần về chiều hôm, bầu trời
màu tím nhạt có cả bóng nắng lẫn vệt ánh trăng quanh quẩn cùng nhau, cô cũng
quanh đi quẩn lại bên dưới nhà. Có nên đi lên tìm anh không? Hay là lẳng lặng
ra về? Đương không biết nên đi đi về đâu, cô bỗng bắt gặp Dương Quang.
Dương Quang không đi một mình, bên cạnh anh còn có một
Ninh Manh đi theo như hình với bóng. Hai người tay trong tay thân mật đi bên
nhau, vừa nhìn là biết quan hệ yêu đương. Anh gầy đi rất nhiều, con người cũng
không còn thần thái phấn chấn như trước đây nữa, vẻ mặt có p