
gọi Doãn Tiểu Mạt.
Xem tình hình thấy trốn không nổi, Doãn Tiểu Mạt đành phải đứng dậy đi tới chỗ họ.
“Tiểu Mạt, Ngũ Trác Hiên đồng ý ký tên tặng em, anh thấy hay là chụp chung
một bức ảnh đi!” Hứa Chi Nhiên thấy có cơ hội làm vừa lòng em gái, tỏ ra rất phấn khích.
Doãn Tiểu Mạt miễn cưỡng cười: “Không cần đâu.”
Ngũ Trác Hiên bật cười ha ha: “Chi Nhiên, xem ra anh khuếch đại sự thật rồi”.
Hứa Chi Nhiên cũng cười theo: “Em ấy ngại thôi”. Anh ta đẩy Tiểu Mạt: “Cơ hội tốt thế này không dễ có đâu”.
Lòng bàn tay Doãn Tiểu Mạt đã ướt đẫm mồ hôi, ông anh trai này đã đặt lòng tốt vào nhầm chỗ mất rồi.
Phạm Phiên lên tiếng giảng hòa: “Nào nào, để tôi cho mọi người một kiểu, kỹ
thuật chụp của tôi rất được đấy, chẳng qua không mấy khi ra tay thôi”.
Nụ cười cứng nhắc của Doãn Tiểu Mạt, vẻ mặt phức tạp của Ngũ Trác Hiên, thoáng cái bị Phạm Phiên chụp lại.
Hứa Chi Nhiên còn đang bận rộn tìm giấy bút, Doãn Tiểu Mạt trong lòng chỉ
thầm mong mau chóng rời khỏi nơi này. Cô lấy cuốn sổ tay trong túi xách
ra, đưa cho Ngũ Trác Hiên. Ngũ Trác Hiên tùy ý lật giở, Doãn Tiểu Mạt
luống cuống, đang định muốn ngăn cản thì anh đã tìm được một trang
trống, viết xuống một dòng chữ. Trong khoảnh khắc Ngũ Trác Hiên thu cây
bút về, sắc mặt Doãn Tiểu Mạt đỏ bừng.
Tâm trạng Ngũ Trác Hiên rất tốt, bởi vì anh đã nhìn thấy một trang trong cuốn sổ kia viết đầy tên mình.
Lòng Doãn Tiểu Mạt thấp thỏm không yên, trong sổ viết quá nhiều nổi nhớ
nhung của cô với anh, không biết có bị anh phát hiện ra không.
Hứa Chi Nhiên đạt được mục đích rồi, tâm tình cũng rất phấn chấn: “Cảm ơn nhé!”. Nói xong, anh ta kéo Doãn Tiểu Mạt về chỗ ngồi.
Ánh mắt Ngũ Trác Hiên rơi trên cánh tay của Doãn Tiểu Mạt đang bị Hứa Chi
Nhiên tóm lấy, sắc mặt anh cực kỳ khó coi. Phạm Phiên âm thầm cầu nguyện cho Hứa Chi Nhiên, lúc này anh khẳng định Ngũ Trác Hiên đang muốn chặt
cái tay kia đi.
Hứa Chi Nhiên có vẻ rất hứng thú với chữ ký của Ngũ Trác Hiên: “Ký gì thế, để anh xem nào”.
“Có gì đáng xem chứ!” Doãn Tiểu Mạt không cho.
“Xem một chút cũng không mất đi một nét mà.”
“Không”
Hứa Chi Nhiên liếc mắt, nhỏ giọng nói: “Chữ của Ngũ Trác Hiên nhất định rất xấu, thế nên em mới không cho anh xem”.
Doãn Tiểu Mạt: “…”
“Hay là có lỗi chính tả?”
"Anh có ấu trĩ quá không vậy!" Doãn Tiểu Mạt bị anh trai làm cho phiền muộn, mở trang có chữ ký của Ngũ Trác Hiên, chìa ra cho Hứa Chi Nhiên xem.
Hứa Chi Nhiên đang định cầm lấy tự xem thì Doãn Tiểu Mạt giằng lại, anh ta bĩu môi: “Keo kiệt”.
Doãn Tiểu Mạt liếc trộm anh trai một cái, lẽ lưỡi. Chợt cảm nhận được có ánh mắt nóng rực đang thiêu cháy lưng mình, cô cố gắng kìm nén không quay
đầu lại, cơ thể run nhẹ.
“Này, sao anh ta biết tên em là Doãn Tiểu Mạt, hình như anh đâu có nói.” Hứa Chi Nhiên nhíu mày.
“Anh vừa nói rồi.” Doãn Tiểu Mạt nói dối không chớp mắt.
Hứa Chi Nhiên ngờ vực nói: “Anh nhớ là không nói mà”.
Doãn Tiểu Mạt khăng khăng: “Em khẳng định là rồi.”
Hứa Chi Nhiên nhún vai: “Thôi được rồi”. Anh ta xoa xoa đầu Tiểu Mạt, cử chỉ đầy yêu thương, sủng nịnh.
Trông thấy Ngũ Trác Hiên đang nắm chặt tay, Phạm Phiên kinh hãi rót thêm nước cho anh, nhắc nhở anh giữ gìn hình tượng. Nhưng trong lòng Phạm Phiên
đang thầm đánh giá Ngũ Trác Hiên ngốc như khúc gỗ, càng nhìn càng tức
giận, chẳng khác nào tự chuốc vạ vào thân.
Ngũ Trác Hiên thật sự
đang có kích động xông lên tặng cho Hứa Chi Nhiên hai cú đấm. Trước nay, anh vẫn luôn biết tự kiềm chế bản thân vì lòng tự tôn, nhưng hễ ở trước mặt Doãn Tiểu Mạt thì tất cả đều trở thành vô dụng.
Hứa Chi
Nhiên và Doãn Tiêu Mạt ăn xong vẫn không thấy Nghê Thiến xuất hiện. Hứa
Chi Nhiên gọi điện thoại cho Nghê Thiến, nói một lát nữa sẽ đi đón cô
ấy, có lẽ Nghê Thiến có chuyện muốn nói với Doãn Tiểu Mạt, Hứa Chi Nhiên đưa di động cho cô.
"Nghe nói hôm nay hai người rất vui vẻ?" Nghê Thiến, cười hỏi.
“Vâng.” Doãn Tiểu Mạt vui vẻ đáp: “Tất cả là nhờ chị tốn công dạy bảo”
Nghê Thiến hờn dỗi: “Còn dám trêu chọc tôi!”.
“Em nào dám!” Doãn Tiểu Mạt chu môi: “Hậu thuẫn của chị quá mạnh!”.
Hứa Chi Nhiên cười khoái chí.
Lòng Ngũ Trác Hiên càng lúc càng nặng trĩu, nhìn cử chỉ, biểu hiện của Hứa
Chi Nhiên và Doãn Tiểu Mạt, xem ra quan hệ giữa hai người không hề tầm
thường, cộng thêm chàng trai lần trước đi xem phim cùng Doãn Tiểu Mạt
nữa, đối thủ của anh thật sự không ít. Đột nhiên anh cảm thấy không thể
tiếp tục như thế này, chỉ cần còn cơ hội, anh nhất định phải nổ lực một
lần.
Doãn Tiêu Mạt đoán không sai, quả thực là có chuyện xảy ra
nên tòa soạn mới tiếp tục mời cô về làm. Có điều, ngay cả Tào Tư Di cũng không ngờ được sự việc này lại có liên quan tới Ngũ Trác Hiên, lúc kể
lại cho Doãn Tiểu Mạt nghe, cô ấy vẫn còn nói vói giọng khó tin.
“Tiếu Mạt, em đến chỗ Ngũ Trác Hiên viết bài thì có gì không thế nói? Sao em không giải thích với thanh tra nhân sự?”.
Doãn Tiểu Mạt á khâu, hóa ra là anh giúp cô.
“Nếu như vậy thì không còn vấn đề gì nữa rồi, Tiểu Mạt, ngày mai em tới làm việc nhé, bọn chị bận đến hoa mắt chóng mặt rồi.”
“Chị Tử Di, em xin lỗi, em khô