Gặp Ai Giữa Ngã Rẽ Tình Yêu

Gặp Ai Giữa Ngã Rẽ Tình Yêu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323403

Bình chọn: 7.5.00/10/340 lượt.

Doãn Tiểu Mạt: “Em uống gì?”.

“Tùy ý đi!” Doãn Tiểu Mạt cúi đầu.

Phạm Phiên hưng phấn: “Ấy trời! Sao em biết đồ uống nổi danh nhất chỗ anh là “tùy ý” thế? Anh bảo người mang tới ngay đây!”.

Doãn Tiểu Mạt ngây người, thật sự có loại này sao?

Ngũ Trác Hiên trừng mắt: “Cậu khoác lác vừa thôi!”.

“Tại cậu quá lâu rồi không tới, một tháng trước tôi vừa mới nghiên cứu pha chế ra thứ đồ uống này, rất được yêu thích đấy!” Phạm Phiên trừng mắt dõng dạc nói.

Ngũ Trác Hiên phớt lờ anh ta, khuyên nhủ Doãn Tiểu Mạt: “Theo kinh nghiệm của tôi thì chắc chắn không phải thứ gì tốt”.

“Ê này, Ngũ Trác Hiên, tốt xấu gì cậu cũng phải nếm qua rồi mới bình phẩm chứ!” Phạm Phiên bất mãn.

Doãn Tiểu Mạt vội nói: “Được, vậy thì cái đó đi!”.

Phạm Phiên chớp mắt: “Vẫn là Tiểu Mạt biết thương người khác”. Anh ta cố tình khích Ngũ Trác Hiên.

Quả nhiên, Ngũ Trác Hiên lập tức phản bác: “Tiểu Mạt là để cậu gọi à?”.

“Vì sao không thể gọi?” Phạm Phiên hậm hực, rồi lại quay sang phía Doãn Tiểu Mạt, “Anh có thể gọi em như vậy được không, Tiểu Mạt?”.

Doãn Tiểu Mạt nhỏ nhẹ nói: “Được ạ”. Gọi thế nào chẳng được, lại còn phải xin phép như vậy!

Ngũ Trác Hiên buồn bực nghĩ: tôi vẫn còn chưa được gọi như thế!

Phạm Phiên nhìn Ngũ Trác Hiên bằng ánh mắt khiêu khích, khóe miệng cười càng tươi.

[PREVIEW'>

“Chiếc váy đó coi như quà anh tặng em được không? Sau này không cần nhắc tới nữa!”.

—– preview chỉ có 1 câu nhưng vô cùng sâu xa ^^ —–

Dịch: Sahara

Phạm Phiên chớp mắt: “Vẫn là Tiểu Mạt biết thương người khác”. Anh ta cố tình khích Ngũ Trác Hiên.

Quả nhiên, Ngũ Trác Hiên lập tức phản bác: “Tiểu Mạt là để cậu gọi à?”.

“Vì sao không thể gọi?” Phạm Phiên hậm hực, rồi lại quay sang phía Doãn Tiểu Mạt, “Anh có thể gọi em như vậy được không, Tiểu Mạt?”.

Doãn Tiểu Mạt nhỏ nhẹ nói: “Được ạ”. Gọi thế nào chẳng được, lại còn phải xin phép như vậy!

Ngũ Trác Hiên buồn bực nghĩ: tôi vẫn còn chưa được gọi như thế!

Phạm Phiên nhìn Ngũ Trác Hiên bằng ánh mắt khiêu khích, khóe miệng cười càng tươi.

Ngũ Trác Hiên hiện tại chỉ muốn lập tức đuổi cái bóng đèn đáng ghét kia ra ngoài, bắt đầu thấy hối hận vì đưa Tiểu Mạt đến đây.

Món ăn nhanh chóng được dọn lên, còn có cả thứ đồ uống gọi là “tùy ý”, màu sắc khá bắt mắt, hơi giống rượu cốc-tai, phân lớp rõ ràng. Doãn Tiểu Mạt nhấp thử một ngụm, chua chua ngọt ngọt, rất dễ chịu.

Phạm Phiên hỏi: “Thế nào? Ngon không?”.

Doãn Tiểu Mạt cười nói: “Rất ngon”.

Phạm Phiên đắc ý: “Anh biết em sẽ thích mà”.

Ngũ Trác Hiên thản nhiên: “Đừng vội mừng, cô ấy chỉ nói theo phép lịch sự, không muốn đả kích cậu mà thôi”.

“Thật vậy sao?” Phạm Phiên hỏi Doãn Tiểu Mạt.

Ngũ Trác Hiên thay cô trả lời: “Thật!”.

“Ngũ Trác Hiên! Cậu không kích bác tôi thì không chịu được hả?” Phạm Phiên ủ dột.

Doãn Tiểu Mạt cười trộm.

Ngũ Trác Hiên phì hơi qua mũi: “Hừ, đồ ăn dọn lên rồi cậu đứng đây làm gì nữa? Câu lạc bộ sắp sập tiệm rồi à? Không còn chuyện gì khác phải làm nữa à?”.

“Cậu đúng là biết cách làm tổn thương người khác!” Phạm Phiên là người thông minh, đương nhiên hiểu ý Ngũ Trác Hiên chê mình kỳ đà cản mũi. Cái tên trọng sắc khinh bạn kia, không biết ý tốt của mình gì cả. Phạm Phiên dứt khoát ngồi xuống: “Tiểu Mạt, lần đầu gặp mặt, bữa cơm này anh mời. Em muốn ăn gì nữa cứ gọi nhé, đừng khách sáo!”.

Doãn Tiểu Mạt xua tay: “Không cần không cần, thế này là đủ rồi!”.

Phạm Phiên còn niềm nở gắp thức ăn cho Doãn Tiểu Mạt, khiến Ngũ Trác Hiên tức đến nghiến răng nghiến lợi.

Phạm Phiên trong lòng đắc ý, ai bảo cậu dám hung hăng với tôi!

Doãn Tiểu Mạt dường như muốn nói gì, nhưng không dám, cô sợ nói sai khiến Ngũ Trác Hiên khó xử.

Phạm Phiên nhìn ra vẻ do dự của cô: “Có gì cần hỏi anh à? Cứ hỏi đi, cỡ quần trong của Ngũ Trác Hiên anh cũng vô tư cung cấp”.

Doãn Tiểu Mạt xấu hổ đỏ bừng mặt.

Ngũ Trác Hiên đẩy Phạm Phiên một cái, hạ giọng nói: “Đừng trêu cô ấy như thế!”.

Phạm Phiên thật không ngờ Doãn Tiểu Mạt lại dễ thẹn như vậy, có vẻ ngây thơ hơn nhiều cô gái khác. Anh ta xoa xoa tay: “Có chuyện gì em nói đi, lòng hiếu kỳ của anh tương đối trầm trọng, giúp anh thõa mãn một chút, nếu không tối nay anh không ngủ được vì tò mò mất!”.

Doãn Tiểu Mạt nhìn Ngũ Trác Hiên một cái, Ngũ Trác Hiên dùng ánh mắt khích lệ cô. Cô lấy hết can đảm hỏi: “Vì sao chỗ này của anh toàn là nam giới phục vụ, mà ai cũng đẹp trai hết?”. Thật sự không sợ người khác suy nghĩ viển vông, dẫn đến hiểu lầm ư?

“Lúc thông báo tuyển dụng, anh yêu cầu hàng đầu là phải đẹp trai! Em nghĩ mà xem, có thấy bọn họ rất hợp khẩu vị không?”

“Nhưng như vậy cũng chỉ hợp khẩu vị phụ nữ thôi!”

“Vậy còn chưa đủ sao?”

“Nhưng thông thường là đàn ông thanh toán hóa đơn mà?”

“Phụ nữ hài lòng, đàn ông còn không vui vẻ thanh toán sao?”

Ngũ Trác Hiên thêm chút nước cho Doãn Tiểu Mạt, nói: “Đừng có nghe cậu ta nói bậy!”.

Nhưng thực ra, ngụy biện của Phạm Phiên cũng khiến Doãn Tiểu Mạt cảm thấy khá có lý.

Phạm Phiên khinh bỉ: “Tôi nói sự thật”.

“Đúng là di chứng của nhà biên kịch.”

Doãn Tiểu Mạt kinh ngạc: “Anh ấy còn là nhà biên kịch nữa à?”.

“Thế nên mới ăn nói ba


XtGem Forum catalog