
m đạm trên gương mặt của cậu gần đây cứ thất thần thế nào ấy!
Thế nhưng, tớ thấy các cậu trước đây rõ ràng là ngọt ngào nồng thắm khiến người
khác phải ngưỡng mộ mà. Mau, mau khai ra đi, đi lễ quốc khánh về rốt cuộc đã
xảy ra chuyện gì hả?"
Tiếu Dĩnh vẫn không chịu nói ra.
Hứa Nhất Tâm đương nhiên cũng không chịu dễ dàng buông
tha cho cô, ôm lấy chiếc laptop chạy ra xa xa, sau đó hai người cùng nhau nằm
ngửa trên chiếc giường rộng lớn.
" Ầy, còn nhớ cái hồi bọn mình học đại học không,
cũng nằm ườn ra thảm cỏ thế này này, ngắm trăng đếm sao trời, tán dóc về chuyện
lý tưởng của đời người"
" Lý tưởng đời người?" Tiếu Dĩnh chau mày
nhớ lại, " Nhưng tớ nhớ là lý tưởng tình yêu cơ mà"
" Tình yêu không phải là một phần của cuộc đời
sao, hà tất phải chấp nhặt nhiều thế"
" Đúng, câu đã từng coi tình yêu là cả cuộc
đời"
" Lúc đó còn nhỏ, ấu trỉ, bây giờ đã không thế
nữa rồi!"
" Ồ..."
" Thật ra ngoài tình yêu ra, vẫn còn nhiều việc
phải làm. Thế nhưng lúc đó cứ khăng khăng nghĩ rằng đó là việc to tát tận chân
trời góc bể còn quan trọng hơn cả việc ăn ngủ nữa. Đổi lại bây giờ, mỗi lần
công ty bắt tăng ca tớ lại nghĩ, thà là mỗi ngày có thể ngủ hai tiếng đồng hồ,
thì cho dù không có bọn đàn ông bên cạnh cũng chẳng hề gì"
" Quả là có lý! Nhớ đến năm xưa lúc chia tay với
Trần Diệu tớ khóc một trận nhừ tử,cứ như thể là trời đất sắp sụp đến nơi rồi.
Thế mà giờ đây những lúc tớ và Diệp Hạo Ninh không vui vẻ với nhau, cũng chẳng
thể nào khóc được nữa....." Nói đến đây, giọng Tiếu Dĩnh như tắc nghẹn
lại, chủ đề chuyển tới chuyển lui, làm thế nào mà lại vây quanh lấy con người
ấy nữa rồi?
Rõ ràng là không muốn nhắc đến anh
Rõ ràng là không muốn nghĩ đến anh
Cô cảm thấy tức giận, tuy đã qua nhiều ngày rồi, nhưng
vẫn cảm thấy giận, giận đến nỗi lồng ngực vẫn cảm thấy nhói đau.
Lúc đó giọng điệu anh vờ như không mấy giận dữ chỉ một
câu giải thích đơn điệu như thế, hoàn toàn không có sức thuyết phục, lại còn
không màng quan tâm đến chuyện cô có tin tưởng hay không nữa.
Thế nhưng, cô mà tin điều đó mới thật sự là kẻ
ngốc.
Đồng hồ đeo tay chẳng qua chỉ là một tình tiết nhỏ
trong đó mà thôi, ngoài ra còn rất nhiều thứ khác nữa, cô không thể nói ra
được, chỉ e là nói ra rồi ngay cả chính cô cũng không kiềm chế được.
Thế nên dường như vẫn đang giận dỗi, anh không tìm cô,
cô cũng không tìm anh.
Lúc ban ngày Tiếu Dĩnh suy nghĩ đầy tự hào, ,chẳng có
người nào rời xa người nào thì không thế sống được cả! Trong thời đại hiên nay,
phụ nữ thời đại nên bỏ nhiều công sức và tâm huyết vào sự nghiệp để tranh đấu!
Vì thế mà, khoảng thời gian này làm việc cũng vì thế càng đặc biệt chăm chỉ
tích cực hơn, cũng có lẽ chính vì thế mà, thời gian mới trôi qua nhanh như bay,
chớp mắt đã hết một ngày rồi.
Kết quả là tối đó, cô bất chợt tỉnh giấc mộng, lại có
lẽ do mất ngủ nên không thể nào chợp mắt được nữa, lúc này mới cảm thấy hơi
hoảng sợ.
Tình cảm 20 năm với Trần Diệu vẫn chẳng mảy may thay
đổi, vậy thì với Diệp Hạo Ninh thì sao?
Năm đó sau khi chia tay nhau, cô đã cảm nhận được Trần
Diệu nói hoàn toàn đúng, cô không thể mãi dựa dẫm vào anh được, nếu không thế
thì cô cũng không đau khổ đến mức trầm trọng như thế. Thế là cô bắt đầu tự kiểm
điểm lại mình và cố gắng thay đồi bản thân, chẳng phải để lấy lòng bất kỳ ai
cả, mà là suy nghĩ cho chính bản thân mình.
Sau lần khổ đau ấy, cũng vẫn là nỗi lo sợ ấy, vì thế
mà cô không dám đặt tình cảm dựa hẳn vào ai nữa.
Ngay cả Diệp Hạo Ninh cũng không phải ngoại lệ.
Cô ngỡ rằng anh cũng không phải là ngoại lệ.
Ngày thứ hai cô đi làm thì nhận được thông báo, nhiệm
vụ đi công tác dự định mấy tháng trước đột ngột có biến chuyển, không những địa
điểm công tác Bắc Kinh đổi thành Quảng Châu, mà ngay cả thời gian cũng bị lùi
lại.
Tiêu Dĩnh đi ra từ phòng họp, lẩm bẩm tính toán, thế
này thì cũng kịp thời gian rồi, vậy thì lễ cưới cuối tháng của Trương Bân có đi
hay không đây?
Suy ngẫm chưa xong đã có điện thoại gọi đến rồi.
Cô không nhìn mà nhận luôn điện thoại, kết quả lại là
giọng của Trần Diệu: “ Đang đi làm à?”
“ À vâng, vừa họp xong” Cô nhớ ra liền hỏi ngay: “ Bác
Trần đã làm phẫu thuật chưa?”. Thời gian gần đây cũng chẳng rõ thế nào nữa, cứ
hay quên trước quên sau. Cô cảm thấy áy náy trong lòng, bởi lẽ bố Trần Diệu
trước đây đối xử với cô rất tốt, còn thân hơn cả con gái ruột nữa.
Trần Diệu nói: “Gọi cho em cũng là để nói việc này.
Hôm kia vừa phẫu thuật xong rồi, mọi việc đều rất thuận lợi, hồi phục cũng rất
tốt.” Ngưng một lát anh lại nói: “ Lần này thực sự cảm ơn em”.
“Thế ư, vậy thì tốt rồi!” Cô vui vẻ theo bản năng,
nhưng chỉ chốc lát sau trong lòng cô lại ủ dột, nụ cười trên mặt có chút gượng
gạo, cô chỉ đáp: “ Đừng khách sáo, thật ra em cũng không giúp đc gì cả”. Vốn dĩ
là thế, cô chỉ khoa chân múa tay, kết quả là Diệp Hạo Ninh một tay làm nên mọi
việc cả.
Thật sự như anh đã nói, cô chưa từng cầu anh giúp
chuyện gì cả, chỉ có lần này, nhưng lại trùng hợp quá mức, chỉ một lần mà khiến
mối quan h