XtGem Forum catalog
Gả Cho Viên Lãng

Gả Cho Viên Lãng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324612

Bình chọn: 8.00/10/461 lượt.

iếng củ sen, đánh giá rất nghiêm túc: “Mua củ sen thật không có lời, một cân ngó sen có nửa cân lỗ thủng.”

Viên Lãng nhìn tôi, cuối cùng không nhịn được bật cười hì hì: “Đúng, đúng là không có lời, lần sau đừng mua.”

Thứ bảy Viên Lãng nhận điện thoại, có đồng đội trước kia mời ăn cơm.

Buổi sáng chủ nhật, Viên Lãng chọn quần áo cho tôi.

Tôi thử quần áo nói: “Chuyện này cần phải trịnh trọng như vậy sao? Đây là người nào mà anh long trọng như vậy.”

Viên Lãng quan sát xung quanh: “Một lão dưa chuột, nghe nói anh ấy còn chưa

kết hôn, anh dẫn em đi bên cạnh hạ đắc ý của anh ấy xuống.”

Tôi nhìn anh ấy một chút: “Viên Lãng, anh quá phúc hắc (bụng dạ xấu xa).”

Viên Lãng có chút không hiểu: “Cái gì?”

Tôi vội vàng le lưỡi, may là ở trong đội bọn họ có hạn chế lên mạng, nếu không tôi liền thê thảm.

Viên Lãng nhìn dáng vẻ của tôi, xoa ót tôi: “Bắt chước cái gì lộn xộn vậy. Đi!”

Đoàn người ở một quán tương đối nổi tiếng, đổi lại nói cách khác là gặp nhau ở trước cửa nhà hàng tương đối xa hoa. Mấy người đến gần mới chào hỏi,

quan sát phong cách quần áo thường của lẫn nhau.

Nói thật, không

quen, trước kia nhìn thấy bọn họ không phải quần áo thường thì chính là

quần áo huấn luyện, bỗng nhiên nhìn thấy áo vest, quần áo thoải mái,

thiếu chút nữa không nhận ra.

Đội một, đội hai, đội ba, đội bốn

không tới, hôm nay nhất định la Cao Hứng trực. Ngô Triết với Liên Hổ

cũng ở đây. Hai người xin nghỉ ra ngoài mua đồ, một đội nhân tiện dẫn

theo bọn họ tới ăn cơm chùa.

Chính chủ xuất hiện, vừa thấy Viên Lãng liền nhào lên: “Lãng Lãng …”

Tôi nuốt lại một búng máu trở vào.

Người nào thấy cũng phải ói máu, một người cao hơn so với Viên Lãng nhào tới treo trên người Viên Lãng, còn vặn vẹo, còn cọ xát.

Viên Lãng vội vàng hất xuống: “Cái người này gặp người liền nhào tới, tật xấu còn không đổi?”

Ánh mắt rất nguy hiểm: “Lãng Lãng, trước kia anh không phải như vậy. Không phải anh có niềm vui mới?”

Ánh mắt đảo qua đội một, đội hai. Ngoại trừ hai người bên ngoài tự mình

chọn: “Không phải chúng tôi, chúng tôi không có yêu thích đó với anh.”

Tôi ở bên cạnh ho khan một tiếng, cố hết sức cười đến trong sáng và ngọt ngào.

Con mèo khổng lồ treo trên người Viên Lãng trong nháy mắt khôi phục bình

thường: “A, là em dâu phải không? Chào em, anh họ Hà, là đồng đội trước

kia của Viên Lãng.” Vươn tay ra, tôi đáp lễ.

Hai người nhìn nhau, liền hiểu rõ lẫn nhau. Tinh anh thương trường! (người kinh doanh ưu tú)

Chúng tôi bắt tay, ngầm hiểu lẫn nhau.

Ngồi xuống trong phòng riêng, Viên Lãng giới thiệu với tôi: “Người này trước kia là bí đỏ của đại đội trưởng Thiết, bị thương lúc làm nhiệm vụ, về

nhà trước thời hạn trải qua cuộc sống không bị ràng buộc. Người giàu có, trong nhà rất có tiền.”

“Trước tiên nói cho rõ ràng, bây giờ tiền của tôi đều là chính mình kiếm được, không quan hệ với nhà của tôi.”

Đội một, đội hai với thương nhân giải ngũ Hà Xuyên trước mắt là cùng một

nhóm bí đỏ, mấy người đều có chung tật xấu, chính là che chở Viên Lãng.

“Năm đó Viên Lãng là đàn em nhỏ, trên mặt còn có chút mập mạp trẻ con.” Hà

Xuyên bắt đầu vạch trần gốc gác của người khác. Ngô Triết và Liên Hổ

muốn cười mà không dám cười.

Viên Lãng là ai? Hiện nay là yêu nghiệt bậc nhất của đại đội, da mặt dầy có thể so với tường thành.

“Đánh người không làm mất mặt, Hà Xuyên, anh vi phạm quy tắt haha, tự giác

một chút, phạt ba ly rượu.” Viên Lãng uống rượu không được, nhưng mời

rượu không mơ hồ.

“Khi đó chúng ta ra ngoài vẫn còn ăn bánh bích

quy nén, ăn xong uống nước, bụng căng ra quá xá, trong miệng nhạt như

trứng dái. Bây giờ chúng ta có tốt hơn không?” Hà Xuyên đau xót kể lại

chuyện cũ.

Đội một ở trong đại đội A được xem là người hiền hậu, tất nhiên, vật tham khảo là Viên Lãng.

Đội một mở miệng: “Đó là chuyện đã qua, bây giờ đồ ăn dã chiến, chocolate, đường ghu-cô, cải bẹ, thịt bò khô …”

Hà Xuyên vỗ bàn: “Nhìn xem, nhìn xem, nếu tôi không đi, không phải bắt kịp cuộc sống tốt đẹp sao?”

Liên Hổ là người đàng hoàng, tất nhiên, vật tham khảo cũng là Viên Lãng.

Liên Hổ nhắc nhở: “Anh ra ngoài ăn cái gì không ngon bằng đồ ăn dã chiến à?”

Hà Xuyên hình như có vẻ bừng tỉnh: “Là haha ….”

Ngô Triết: “Bất quá bây giờ mặc dù là loại đồ ăn hâm nóng vẫn ăn rất tốt,

thuận tiện, cũng nhiều hương vị, lôi kéo một chút thì có cơm nóng ăn.”

Viên Lãng vỗ đầu Ngô Triết một cái: “Còn dám nói, lần trước người nào kiên

quyết dùng đậu hũ ma bà của mình đổi với thịt bò kho của tôi?”

Hà Xuyên ngây người: “Bất công, quá bất công. Nhân viên phục vụ, cho tôi thêm đậu hũ ma bà và thịt bò kho!”

Đội hai vừa nghe liền oán trách: “Các cậu còn trêu chọc anh ấy, trước kia

anh ấy nổi ăn ngon miệng, lúc luyện ẩn nấp thường bí mật tới phòng ăn

trộm dưa chuột. Đừng nói, lại cho anh ấy biết ban cấp dưỡng bây giờ còn

có thể làm tùng thử quế ngư (món cá chua ngọt trang trí giống con sóc),

không chừng anh ấy nảy sinh ra cái gì con thiêu thân nhỏ đấy.”

Liền nghe Hà Xuyên bên kia đã kêu: “Nhân viên phục vụ, lại thêm một tùng thử quế ngư …”

Tôi bật cười: “Anh Hà, nếu lạ