Teya Salat
Gả Cho Viên Lãng

Gả Cho Viên Lãng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324594

Bình chọn: 9.00/10/459 lượt.

ay ghế sô pha.

Thật ra tôi cũng luôn không

hiểu, cái loại phong cách kỳ dị đó trên người Đam Quân xuất xứ từ nơi

nào. Ở một số phương diện, nhận thức của cô ấy cao hơn tôi và Thanh

Nhan, năm đó lúc mấy người ở chung một chỗ, cô ấy chính là người cầm đầu trong cái vòng nhỏ hẹp đó, có loại lực hấp dẫn chết người ở trước mặt

người khác phái, người khác ngay cả thua bởi ánh mắt cười như không cười của cô ấy cũng có rất nhiều người mơ ước trở thành bạn trai của cô ấy,

mà cô ấy, lại là người theo chủ nghĩa độc thân.

Người như thế nào? Tôi cười nhẹ nhàng: “Giống với cậu đang uống cà phê như nhau, cực phẩm!”

Đam Quân nghiêm túc xem kỹ mặt của tôi: “Là thật, không phải gượng cười.”

“Nhớ lúc ở trường học, cái đó Tiểu Nam người yêu của cậu, lớn lên giống với

em bé bằng sứ như thế, cậu miêu tả với chúng tớ như thế nào, gương mặt

ửng đỏ màu hoa đào?”

Tôi bật cười haha: “Còn nhớ rõ à? Tớ đã quên rồi. Cậu ta dạy tớ trượt băng, không bao lâu thì chia tay.”

“Đúng, sau đó là Tiểu Nhuệ, mãi cho đến khi tốt nghiệp, tở còn tưởng rằng các

cậu sẽ kết hôn tu thành chính quả chứ. Năm đó cậu khiến cho người ta

viết bài thơ quái đản chết đi được, cái gì, đại Viễn Sơn ánh trì thành,

niệm quân thì, bất giác là niêm khâm …” (Viễn Sơn xanh thẫm chiếu hồ

xanh, lúc nhớ em, không ngờ nước mắt dính vạt áo. >.< )

Thiếu chút nữa tôi phun ra miệng đầy cà phê: “Trí nhớ của cậu cũng quá tốt

đi, mau mau dừng lại, nếu không dừng lại đúng lúc chồng tớ trở về tớ

liền chịu không nổi rồi.”

Đam Quân rất bất mãn nhìn tôi: “Xong

rồi, xong rồi, Dư Bội cậu hoàn toàn xong rồi. Nhớ năm đó sôi nổi và khí

phách của cậu đi nơi nào?”

Tôi chỉ Thanh Nhan một cái: “Đi nơi nào? Hỏi cô ấy!”

Đam Quân nghiêng đầu hỏi Thanh Nhan: “Nhà cậu cái đó lợi hại như vậy? Dạy dỗ Dư Bội thành như vậy.”

Thanh Nhan gật đầu: “Là không đơn giản.”

Đam Quân xem bức ảnh đám cưới một chút: “Không cảm thấy.” Trong hình Viên Lãng cười nhẹ, ánh mắt dịu dàng kín đáo.

Tôi cười nói: “Không nên bị vẻ bề ngoài của anh ấy mê hoặc. Anh ấy, mình

tin tưởng tuy là ‘kỵ mã ỷ tà kiều, dã định thị mãn lâu hồng tụ chiêu’.”

(hai câu trong bài thơ Bồ tát man kỳ 4, có nghĩa “Cưỡi ngựa lên, đứng

tựa vào chiếc cầu nghiêng nghiêng, Đầy lầu những tay áo hồng vẫy gọi.”)

Đam Quân nhìn kỹ một chút, trong mắt dần dần thay đổi cái nhìn: “Thú vị, tớ rất có hứng thú việc này đúng lúc có thể chỉnh đốn người của cậu.”

Tôi lắc cà phê trong tay: “Buông tha cho chủ nghĩa độc thân của cậu à. Cuộc sống hôn nhân rất thú vị. Đấu với trời, rất vui vẻ; đấu với đất, rất

vui vẻ; đấu với chồng, rất vui vẻ.”

Thanh Nhan nghe vậy té xỉu. Tôi và Đam Quân vô cùng thông cảm nhìn cô ấy.

Đam Quân chỉ đợi ở nhà một tuần, ngày đó Viên Lãng về nhà cô ấy gọi điện

thoại tới, nói ngày hôm sau cô ấy muốn đi, câu lạc bộ tập thể hình của

bạn cô ấy ở Thâm Quyến mời cô ấy làm huấn luyện viên thể hình, cô ấy dự

định vừa đi vừa chơi, cho nên bắt buộc tôi tiễn ra xe lửa.

Nếu

nói tiễn ra xe lửa, nói đúng hơn là tôi phải mua đồ ăn vặt mà cô ấy

thích ăn, tiễn cô ấy đến trên xe, sau đó trái hôn một cái, bên phải hôn

một cái, giả vờ dáng vẻ lưu luyến không rời, vẫy khăn tay nhỏ đuổi theo

xe lửa rời khỏi, nếu như có khăn tay nhỏ.

Tôi cầm điện thoại đến choáng váng, người này hứng thú xấu xa một chút cũng không đổi.

Sau đó tôi nói với cô ấy: “Ngày mai chồng tớ cũng tới.”

Ở trên sân ga, năm người chia tay quyến luyến. Là năm người, nhà tôi hai

người, Thanh Nhàn hai người, cộng thêm cái người phiêu bạc khắp nơi, em

gái mình kết hôn cũng không thể chạy về.

Bởi vì có hai người khác phái ở đây, Đam Quân giảm đi trình tự đưa tiễn lúc trước, rất có phong

cách gió nhẹ thổi qua, vẫy tay đi xa.

Tôi thở dài một hơi. Nhìn nhìn Thanh Nhan, cùng vui cùng vui!

Lúc ra ga, Viên Lãng đứng ở ga hành khách phía Tây bốn phương thông suốt trong mắt phát ra tia sáng mừng rỡ như điên.

Cao Thành chọc chọc Viên Lãng: “Choáng váng? Ở trong vùng núi hẻo lánh ngẩn ngơ quá lâu, tìm không ra phương hướng sao?”

Viên Lãng hất càm một cái, ý bảo: “Địa hình phức tạp lý tưởng, dùng để sắp

xếp diễn tập chống khủng bố, tuyệt.” Tôi cho rằng ánh mắt Viên Lãng nhìn đường hầm giống như nhìn bản đồ tác chiến, ở trong đầu bày binh bố

trận, mắt như đao quét soàn soạt.

Trên đường về nhà nhìn thấy có

quảng cáo nơi dạy Taekwondo, tôi cảm thấy rất hứng thú. Viên Lãng xem

một chút: “Không thích hợp với em.”

Tôi không hiểu: “Không dễ học?”

“Taekwondo coi trọng kỹ xảo chân, kết hợp với mức độ lớn, em mặc váy thì làm sao

đá chân?” Viên Lãng nhìn nửa người tôi mặc váy nói.

Ngược lại tôi không nghĩ tới: “Vậy em học đánh lộn cũng không được, hơi một tí là

phân cân thác cốt (một số bài tập trong võ thuật, các động tác làm giãn

cơ, dây chằng và vặn gập khớp), kể cả trong lúc đùa giỡn cũng không

được, sợ làm người khác bị thương.”

Viên Lãng nghĩ giúp tôi: “Thật sự muốn học, vậy học VỊnh Xuân đi.”

Con ngươi của tôi thiếu chút nữa trợn ra ngoài: “Vịnh Xuân?” Tôi thấy thời

gian dường như đảo ngược hai trăm năm, vẫn còn võ hiệp, còn là chuyển

kiếp.

“Viên