
g ngờ là sẽ gặp anh ta.”
“Anh có thể hiểu mà, hơn nữa, anh rất vui khi em
thản nhiên như vậy.” Sao người chiến thắng là anh lại phải đi tức tối
với kẻ bại trận?
Quý Đông Đình vào bếp lấy ra một chai rượu vang: “Hôm nay Dean mang cái này tới. Em có hứng thú uống vài ly không?”
''Lại chúc mừng việc gì ư?”
“Đương nhiên! Chúc mừng anh đã đánh bại bạn trai cũ của em!”
“Thôi được, cũng đáng chúc mừng thật!”
Chỉ uống rượu không thì rất vô vị, thế nên, hai người ngồi ngoài ban công
vừa nhâm nhi rượu vang vừa chơi bài. Khương Kỷ Hứa thua thê thảm dưới
tay Quý Đông Đình, không những bị phạt uống rượu mà hai tay cũng bị anh
tét tới mức đỏ ửng. Cô rầu rĩ nhìn anh: “Quý Đông Đình, anh ra tay tàn
nhẫn quá đi!”
Có lẽ Khương Kỷ Hứa đã ngấm hơi men, cô nằm bò lên bàn khóc tức tưởi, sau đó khẽ gọi một tiếng “bố”.
Quý Đông Đình trầm mặc nhìn cô gái say mèm trước mặt. Đúng lúc này, gã hàng xóm ờ tầng dưới hét vọng lên: “Nhà trên gác kia, đã xong chưa hả? Cứ
lúc khóc lúc cười mãi thế?”
Sao cái gã đầu trọc xấu xa như vậy mà cũng cưới được vợ nhỉ? Quý Đông Đình vứt một túi hạt dẻ cười xuống
dưới: “Người anh em, tôi mời!” Ý của anh đã rất rõ ràng, mau ngậm miệng
lại đi!
Gã đầu trọc miệng không ngừng chửi thề, nhưng vẫn cúi
xuống nhặt túi hạt dẻ vừa rơi trúng ban công nhà mình lên. Sau đó, đúng
là hắn ta trở nên im ắng hẳn.
Quý Đông Đình bế Khương Kỷ Hứa vào giường. Cô dè dặt lên tiếng: “Tháng sau chúng ta sẽ đính hôn thật ư?”
“Không phải! Anh lừa Thẩm Hoành thôi, hắn ta quá đáng ghét!” Anh vuốt ve gương mặt đỏ bừng của cô.
Cô ôm lấy bờ vai Quý Đông Đình, cố giấu đi vẻ hụt hẫng: “Ha ha... Sao anh
có thể nói dối người ta như vậy được? Buồn cười quá cơ!”
“Buồn cười lắm à?”
“Đúng vậy! Cũng may Thẩm Hoành không phải là người nhiều chuyện, nếu không sẽ thành trò cười mất!”
“Chuyện đó có gì khó khăn đâu!” Quý Đông Đình đưa tay vén tóc giúp cô: “Chỉ cần nữ chính đồng ý thì việc chuẩn bị nghi lễ đính hôn cũng chỉ mất vài
phút thôi mà.”
“Cũng phải...” Khương Kỷ Hứa ôm anh chặt hơn: “Kingsley, anh đã bao giờ cảm thấy ghét người thân nhất của mình chưa?”
Quý Đông Đình nhìn lên trần nhà, chậm rãi lên tiếng: “Anh từng rất ghét bố
mình. Ông là một người bảo thủ và độc đoán, lúc nào cũng đặt tiền và sự
nghiệp lên hàng đầu, chính vì vậy mà mẹ anh đã phải sống trong đau khổ
suốt một thời gian dài. Em thử nói xem, rõ ràng là ông rất yêu mẹ, nhưng tại sao lại cứ phải dằn vặt bà như vậy chứ?”
“Có thể là ông ấy có nỗi khổ tâm không nói ra được.”
“Không, chẳng qua là vì ông ấy không biết thể hiện cảm xúc.” Quý Đông Đình thở dài: “Cũng may anh không bị di truyền điểm này.”
Khương Kỷ Hứa câm nín không biết nói gì.
Quý Đông Đình dường như rất hài lòng về chỉ số cảm xúc của mình. Anh ngừng
một lúc, lại thủ thỉ bên tai cô: “Quan hệ giữa em với bố không tốt sao?”
Giọng Khương Kỷ Hứa hơi nghẹn ngào: “Bố từng muốn gả em cho một người đàn ông lớn tuổi, chỉ vì ông ta chấp nhận đầu tư cho bố làm lại từ đầu.”
“Ơn trời, chuyện này đã bất thành!” Quý Đông Đình vỗ về Khương Kỷ Hứa: “Tiếp đó thì sao?”
“Tiếp đó em bỏ nhà ra đi! Em nghe nói, sau đấy bố đành liều mình đầu tư mạo
hiểm, kết quả vẫn không thế vực lại được. Thất bại hai lần liên tiếp
khiến ông phải bỏ trốn. Tại sao bao nhiêu năm qua ông không tìm cách
liên lạc với em? Còn em thì không thể tìm ra ông,”
“Đúng là đáng tiếc! Đáng lẽ anh nên sớm xuất hiện trước mặt bố em.”
“Để làm gì?”
“Để thay lão già đó lấy em. Chắc chắn em sẽ không thể rời xa anh, sao phải bỏ nhà ra đi kia chứ?”
Khương Kỷ Hứa không nhịn được cười. Trong lòng cô cảm động vô cùng, Kingsley
của cô lúc nào cũng tự tin như vậy đấy! Anh luôn luôn biết cách biến nỗi bi thương của cô thành chuyện nhỏ.
Trên cương vị Giám đốc bộ
phận vật tư, Khương Kỷ Hứa đã thể hiện rất tốt vai trò của mình. Trong
cuộc họp hôm nay, Lục Tự không tiếc lời khen ngợi cô. Mọi người nhiệt
liệt hoan hô, Hà Vân cũng uể oải vỗ tay theo, còn không quên buông một
câu cảm thán: "Giám đốc Khương lợi hại thật! Quả không hổ danh là nhân
viên xuất sắc do Tống Giám đốc Lục đích thân đào tạo." Lời này chứa đầy
ẩn ý, đã thế chị ta còn cố tình nhấn mạnh hai chữ "đích thân".
Lục Tự cười lớn, nhưng giọng nói thì chẳng hề biểu hiện chút vui vẻ nào:
"Nhân viên do tôi đích thân đào tạo đâu chỉ có mình Giám đốc Khương.
Ngoài cô ấy ra, còn có anh Vương, Tiểu Triệu... cả Tổng Giám đốc Hà nữa, chẳng phải cô cũng học nghề từ tôi đó sao?"
Hà Vân tái mặt,
không dám ho he gì nữa. Lục Tự nói thế khác nào đang ngầm khẳng định
Khương Kỷ Hứa nổi trội hơn hẳn chị ta? Hơn một tháng qua, đây là lần đầu tiên Lục Tự chẳng thèm nể nang chị ta trước mặt bao nhiêu người như thế này. Lục Tự hôm nay rõ ràng hơi mất khống chế, anh giận dữ tuyên bố tan họp rồi đi thẳng ra cửa. Khương Kỷ Hứa lặng lẽ thu dọn tài liệu trên
mặt bàn. Bình thường Tổng Giám đốc Lục rất hiếm khi nổi nóng trong cuộc
họp kia mà.
Lúc bước vào phòng Tổng Giám đốc, anh chàng thư ký
vốn tưởng sẽ phải hứng chịu cơn thịnh nộ của Tổng Giám đốc, ai dè chỉ
thấy sếp đang chăm chú đọc sác