
a cố gắng đè nén tâm trạng vừa hết sức hoang mang lại
vừa vui sướng tột độ của mình, lấy điện thoại gọi cho Quý Đông Đình.
Lúc này, Quý Đồng Đình đang chủ trì một cuộc họp quan trọng. Nhận được điện thoại của cô, anh lịch sự cáo lỗi rồi ra ngoài nghe máy. Cô hân hoan
thông báo tin mừng cho anh, sau đó sực nhớ ra không biết là mình có làm
phiền anh hay không. Cô thỏ thẻ: “Kingsley, hiện tại anh có bận không?”
“Không bận!” Trái tim Quý Đông Đình khẽ run lên, anh mỉm cười, dịu dàng nói: “Hứa Hứa, đợi anh về!”
Khương Kỷ Hứa tưởng phải đến thứ Tư Quý Đông Đình mới quay lại, không ngờ thứ
Hai anh đã đáp máy bay riêng về tới London. Thấy sếp vội vội vàng vàng,
Dean sợ rằng trong nhà đã xảy ra chuyện không hay nên thấy rất bất an.
Quý Đông Đình trấn an anh ta bằng một thông báo ngắn gọn: “Việc riêng
của tôi, cậu không cần lo lắng!”
“Cậu, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?” Dean thậm chí còn lôi cả quan hệ cậu - cháu ra để hỏi thăm anh.
Quý Đông Đình chỉ vỗ vai anh ta rồi quay đầu đi thẳng. Dù anh không mê tín, nhưng tốt nhất nên để sau ba tháng mới thông báo tin vui. Trước những
chuyện liên quan tới hạnh phúc, anh luôn rất cẩn trọng. Hơn nữa, chuyện
này cũng chưa chắc chắn, vẫn cần phải xác minh lại.
Khương Kỷ Hứa đang cùng người giúp việc làm bánh ngọt ở trong bếp bỗng nghe thấy
tiếng xe ô tô. Cô bé giúp việc nhanh nhảu chạy ra mở cửa, Khương Kỷ Hứa
cứ nghĩ là bà Quý tới nên cũng rửa tay ra đón tiếp. Cô vừa đi đến phòng
khách đã thấy Quý Đông Đình bước vào cửa. Cô thoáng ngạc nhiên, sau đó
chạy tới ôm chầm lấy anh: “Chẳng phải anh nói ngày kia mới về cơ mà?”
Quý Đông Đình vuốt tóc cô: “Anh muốn về với em sớm hơn một chút.”
Trong bệnh viện tư nhân số một ở London, Quý Đông Đình ngồi đối diện với bác
sĩ phụ khoa mà anh tin tưởng nhất, đồng thời cũng là đồng nghiệp cũ của
anh, Emir. Cô ấy bình tĩnh thông báo: “Thai nhi rất khỏe mạnh, nhưng có
rất nhiều việc cần lưu ý, điều này chắc anh cũng biết!”
Quý Đông
Đình cảm ơn Emir rồi ra ngoài, anh nhìn thấy Khương Kỷ Hứa đang thấp
thỏm lo âu trên ghế chờ. Anh tiến lại gần cô, dịu dàng đặt lên trán cô
một nụ hôn: “Hứa Hứa, em muốn đặt tên gì cho con của chúng ta đây?”
Khương Kỷ Hứa kích động không thốt nên lời.
Anh vuốt ve gương mặt cô: “Hứa Hứa, em tuyệt lắm!”
“Kingsley, anh cũng rất tuyệt!”
“Đương nhiên, anh chắc chắn là rất tuyệt!”
Khương Kỷ Hứa phì cười trước vẻ tự tin và đáng yêu cùa anh.
Căn nhà trên đường Bishop của Quý Đông Đình vốn có một quản gia và hai
người giúp việc, nhưng kể từ ngày Khương Kỷ Hứa mang thai, trong nhà đã
xuất hiện thêm một “vị quản gia” khó tính mang họ Quý nữa. Quả thật, Quý Đông Đình chăm sóc cho vợ con vô cùng chu đáo.
Chưa đầy hai tháng sau, cuối cùng thì bà Quý và Dean cũng được biết tin vui này.
Dean rầu rĩ nhìn sếp: “Lẽ nào anh sợ tôi ngưỡng mộ nên mới không nói ra hay sao?”
“Cậu suy nghĩ quá nhiều rồi!” Quý Đông Đình thờ ơ.
Ngay sáng hôm sau ngày biết tin, bà Quý lập tức tới thăm con dâu. Ai cũng hân hoan chờ đón đứa bé trong bụng Khương Kỷ Hứa.
Thi thoảng, Khương Kỷ Hứa lại nhớ tới giấc mơ về bé trai năm xưa. Cô nói với chồng: “Em nghĩ là con trai.”
Quý Đông Đình phản bác: “Anh lại nghĩ là con gái.”
Thế là hai người đánh cược một trận. Kết quả, tuần thứ mười hai Khương Kỷ
Hứa đi khám, giới tính của em bé được xác định là nam. Đến tuần thứ mười sáu, bọn họ đã đặt xong tên cho con. Em bé có tên đầy đủ là Quý Khai
Nhan, tên tiếng Anh là Princeton, dự kiến thời gian chào đời là vào
tháng Ba năm sau.
Mẹ chồng và nàng dâu cùng ngồi nghiên cứu về
cung hoàng đạo, bà Quý tỏ ra vui mừng: “Princeton có lẽ thuộc cung Song
Ngư, sau này nó có thể sẽ trở thành một nhà thơ lãng mạn.”
“Thế
thì thật đáng tiếc, con ghét nhất là cung Song Ngư đấy!” Quý Đông Đình
không thể ưa nổi cung Song Ngư, vì một kẻ tình địch gian ác nào đó của
anh cũng thuộc cung này.
Vì câu nói trên mà Khương Kỷ Hứa giận
Quý Đông Đình suốt cả buổi tối. Con trai cô thuộc cung Song Ngư thì đã
làm sao nào? Có đắc tội gì với anh không?
Đúng là tâm trạng phụ nữ mang thai luôn thay đổi thất thường, Quý Đông Đình chẳng biết phải làm sao nữa.
Bạn nhỏ Quý Khai Nhan dường như cũng biết bố không thích mình thuộc cung
Song Ngư, thế nên dù đã quá ngày dự sinh mà vẫn không chịu chui ra. Quý
Đông Đình muốn làm bố đến phát điên lên rồi, vậy mà thằng nhóc này vẫn
ngoan cố nằm trong bụng mẹ. Anh xoa bụng Khương Kỷ Hứa: “Lẽ nào con giận anh rồi chăng?”
Ngày Cá tháng Tư, Khương Kỷ Hứa vừa ngủ dậy đã
bị Quý Đông Đình lừa một vố. Cô nằm trên giường, lẩm bẩm: “Em nhất định
sẽ lừa lại anh!”
Quý Đông Đình dương dương tự đắc: “Từ nhỏ tới giờ anh chưa từng bị lừa trong ngày này.”
Khương Kỷ Hứa đỡ cái bụng nặng nề ngồi dậy, Quý Đông Đình ân cần giúp cô thay
quần áo. Kể từ khi cô mang thai, anh lúc nào cũng hết sức chu đáo và cẩn thận.
Sau bữa trưa, Khương Kỷ Hứa ra vườn đi dạo. Được một lúc
thì Quý Đông Đình đi đến, anh ngắt một bông hoa hồng đưa cho vợ đang
ngồi nghỉ trên ghế. Khương Kỷ Hứa đột nhiên kêu lên: “Kingsley, hình như em sắp sinh rồ