Em Là Tất Cả Những Gì Anh Khao Khát

Em Là Tất Cả Những Gì Anh Khao Khát

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324105

Bình chọn: 8.5.00/10/410 lượt.

Đình. Chủ tịch của Mester không tập trung kinh doanh

khách sạn, dẫn tới việc “cấp cao làm việc chậm chạp, cấp trung ai cũng

lề mề, cấp cơ sở thì lòng người bất định" như lời Lục tự nhận xét.

Thật ra, lúc mới xin nghỉ việc, Khương Kỷ Hứa không vội vã gửi hồ sơ tới

Mester mà kiên nhẫn chờ đợi bên đó chủ động hẹn gặp cô thêm lần nữa.

Không nằm ngoài dự đoán của Khương Kỷ Hứa, chỉ một tuần sau, Mester

chẳng những tìm đến cô mà còn đưa ra mức đãi ngộ cao hơn hẳn lần trước.

Chiêu này cô đã học được từ Quý Đông Đình... Ôi trời, cô lại nhớ tới

người đàn ông đó rồi! Nhưng cũng may là dạo này cô đã không còn ảo tưởng anh vẫn luôn ở bên cạnh mình như mấy ngày đầu sau chia tay nữa rồi.

Mester vốn xuất thân từ Tập đoàn bất động sản nên phúc lợi khá tốt, toàn bộ

nhân viên cấp Giám đốc đều được cấp chỗ ở miễn phí, cứ hai người chung

một căn hộ. Khương Kỷ Hứa rất may mắn khi người được phân ở cùng cô vì

sắp kết hôn nên đã ra ngoài thuê nhà. Với tính cách của cô thì ở một

mình sẽ tốt hơn.

Khương Kỷ Hứa chuyển khỏi khu nhà cũ. Chẳng biết có phải là vì nơi đây đã lưu lại quá nhiều kỷ niệm với Quý Đông Đình

hay không mà cô cảm thấy cực kỳ quyến luyến. Tuy sống ở đó có rất nhiều

bất cập, nhưng cô vẫn không nỡ rời xa căn nhà đã gắn bó suốt ba năm qua. Lục Tự từng nói, chính thói quen đã khiến cô cứ mãi chần chừ không chịu rời khỏi Bắc Hải Thịnh Đình. Còn bây giờ, cô đã chuyển chỗ làm, có lẽ

cuộc sống của cô cũng chính thức bước sang một trang khác.

Khương Kỷ Hứa mất cả buổi chiều để sắp xếp đồ đạc của Quý Đông Đình vào một

chiếc thùng to. Người đàn ông ngang ngược ấy mới sống ở đây không bao

lâu mà đâu đâu cũng thấy bóng dáng của anh. Quần áo, đồ dùng còn chưa

bóc nhãn, các sản phẩm kỹ thuật số, thiết bị chiếu phim gia đình, hai

chai rượu vang đang uống dở...

Khương Kỷ Hứa thầm nghĩ, dù cô

bán rẻ chỗ đồ này cũng có thể sống thảnh thơi trong vài năm tới. Cảm

giác đi thu dọn đồ lặt vặt của người bạn trai giàu có chẳng khác nào

đang nhặt được tiền. Những thứ này rõ ràng Quý Đông Đình không cần đến

nữa, vậy mà Khương Kỷ Hứa vẫn bảo quản rất cẩn thận, cô thậm chí còn để

băng phiến vào thùng rồi niêm phong kỹ càng.

Nhân viên dọn nhà chỉ vào chiếc thùng to ngoài phòng khách: "Khương tiểu thư, cái này cũng chuyển đi phải không?"

Khương Kỷ Hứa gật đầu. Cô đang không biết phải làm sao với chiếc giường lớn

trong phòng ngủ, đem tặng thì không được mà bán đi cũng chẳng xong. Cô

thật sự muốn bỏ lại nhưng anh chàng dọn nhà cứ tiếc rẻ thay cô: "Cái này đắt đấy! Mua hàng cũ cũng phải mấy chục nghìn. Khương tiểu thư thật sự

không dùng nữa à?"

"Không cần nữa!" Khương Kỷ Hứa quả quyết. Cho

dù có chuyển đến nhà mới chắc cô cũng chẳng thể tiếp tục ngủ trên đó.

Quý Đông Đình thật đáng ghét, đã chia tay rồi mà còn khiến cô phải đau

đầu suy nghĩ thế này!

Tất cả đồ đạc đã được chuyên lên chiếc xe

tải đỗ dưới sân nhà. Khương Kỷ Hứa nhìn lên tầng sáu, do dự một lát rồi

nói với nhân viên chuyên đồ: "Có thể giúp tôi đem chiếc giường theo được không?"

"Đương nhiên là được!" Cậu nhân viên rất nhiệt tình: "Nếu Khương tiểu thư không cần, tôi còn định hỏi xin cô đấy!"

Khương Kỷ Hứa thật sự rời khỏi Bắc Hải Thịnh Đình bằng một bữa tiệc chia tay

vui vẻ. Trong phòng karaoke, An Mỹ cao hứng nói: "Tổng Giám đốc Lục, tối cũng muốn xin nghỉ việc!"

Lục Tự cười rất tươi: "Được thôi, nhưng cô tìm được công việc khác chưa?"

An Mỹ khoác tay Khương Kỷ Hứa: "Đương nhiên là tôi đi theo Giám đốc Khương rồi!"

“Thật vô dụng! Cô là thú cưng của Khương Kỷ Hứa đấy à?" Lục Tự không hề kiêng nể.

An Mỹ bị tổn thương, gục lên vai Khương Kỷ Hứa: "Chỗ dựa của em vừa đi mất là em lập tức không được hoan nghênh nữa rồi, hu hu... “

"Ha ha... Cô có bao giờ được hoan nghênh đâu!" Bác Hoàng bồi thêm một câu khiến An Mỹ càng đau hơn.

“Được rồi, được rồi! Đợi công việc ổn định, chị nhất định sẽ xin cho em rời

khỏi Thịnh Đình!" Khương Kỷ Hứa đã quên mất lời hứa "không đục khoét"

hôm trước rồi.

Lục Tự mim cười: "Ngoài bác Hoàng đầu bếp ra, những người khác cô cứ khoét thoải mái!"

Khương Kỷ Hứa ngượng ngập: "Tổng Giám đốc Lục à, thật ra người tôi muốn đưa đi nhất chính là bác Hoàng đấy!"

Bác Hoàng ưỡn ngực: "Tổng Giám đốc Lục cứ yên tâm! Lão Hoàng tôi là người

có khí chất, xin thề sẽ trung thành với Thịnh Đình, tuyệt đối không bị

sắc đẹp mê hoặc!"

"Ôi, trời! Ai thèm dùng sắc đẹp mê hoặc một lão già như bác cơ chứ!" An Mỹ nhân cơ hội "báo thù" bác Hoàng.

Tất cả mọi người cùng cười vang. Kể từ sau khi chia tay Quý Đông Đinh, chưa lúc nào Khương Kỷ Hứa được cười đùa thoải mái như thế này. Ngoài ra,

hôm nay cũng là lần đầu tiên cô được thưởng thức giọng hát của Lục Tự.

Anh hát dễ nghe hơn Quý Đông Đình nhiều. Ôi, cô lại nhớ tới cái người

đàn ông phiền toái, đó rồi! Khi ra đi, anh dường như đã mang theo một

góc tâm hồn cô, nhưng công việc và tình bạn chắc chắn sẽ giúp cô lấp đầy khoảng trống trong trái tim mình.

Một năm sáu tháng sau, Khương

Kỷ Hứa từ Giám đốc bộ phận kinh doanh đã được thăng chức thành Tổng Giám đốc của Mester. Đồng thời, v


XtGem Forum catalog