Pair of Vintage Old School Fru
Em Là Dưa Chua Anh Là Cá

Em Là Dưa Chua Anh Là Cá

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324492

Bình chọn: 8.00/10/449 lượt.

Chu Minh chậm rãi bước ra khỏi văn phòng phóng viên, đi thẳng về phía nhà vệ sinh. Cả buổi sáng nay, không thấy

tung tích cô gái này đâu cả, còn vác cái mặt trắng hơn cả tường chạy tán loạn khắp nơi, người nào không rõ nguồn cơn lại tưởng cô quét sơn trắng lên mặt. Nghĩ đến đây, Chu Minh lắc đầu bất lực, không nén nổi lại

nhếch mép lên cười.

Tạ Anh Tư hùng hổ bước ra khỏi nhà vệ sinh, vừa đặt chân đến cửa thì

gặp ngay anh chàng đang ôm cây đợi thỏ Chu Minh. Cô gái dũng cảm, vẻ mặt kiên cường, mí mắt chỉ khẽ ngước lên một chút, giả vờ như không quen

biết rồi khệnh khạng định lẩn đi mất.

“Tạ Anh Tư, đừng đi nhanh thế!” Chu Minh lãnh đạm cất lời, khiến cô

gái trẻ đang có ý định bỏ chạy dừng bước, đồng thời quay người nhìn lại.

“Tôi đi nhanh hay chậm thì liên quan gì đến anh?” “Quả thực không

liên quan đến tôi, có điều tôi có lòng tốt muốn nhắc nhở cô.” Chu Minh

ngậm cười đi đến trước mặt Tạ Anh Tư, “Sợ cô lại bị bay cả dép đi.”

Mặt cô gái trẻ tái mét, có chút không chịu nổi đòn công kích, xoay đầu muốn bỏ đi.

Nhưng ai đó đang nổi hứng muốn chơi đùa, sao có thể dễ dàng bỏ qua. Anh tiếp tục hỏi, “Tạ Anh Tư, cô biết hát kịch không?”

Bị hỏi bóng gió, cô gái kiên cường mơ màng không hiểu gì, gã công tử

bột này lại muốn xướng lên khúc nào rồi, cô tức giận trừng mắt, khẩu khí hung dữ, “Hỏi cái này làm gì?” Đã rất nhiều lần, Tạ Anh Tư hoặc là ngấm ngầm hoặc là công khai bị làm tổn thương nên trực giác bản thân mách

bảo không nên hỏi vậy, hỏi câu này rõ ràng là đang tự nhảy vào cạm bẫy

do Chu Minh đào ra, nhưng rốt cuộc mồm miệng không nối với đầu óc, cô ấy vẫn ngốc nghếch nhảy vào.

“Vừa nhìn thấy khuôn mặt này của cô, tôi liền cho rằng, cô đến công

ty hát kịch.” Chu Minh cười, “’Hơn nữa tôi đoán, cô diễn vai quỷ trắng

trong vở “Quỷ trắng đen” đúng không?”

Gai góc trong cạm bẫy tàn nhẫn đâm vào da thịt nõn nà của Anh Tư, máu không ngừng chảy, nhưng vết thương tinh thần càng lớn hơn. Cô giận dữ

cắn răng đáp trả, “Đúng, tôi biết tổng biên thích tôi ngày nào cũng hát

kịch. Không còn cách nào khác, ai bảo số chúng tôi khổ, không giống như

một số người, vừa sinh ra đã là Lão phật gia, chỉ ngồi không cũng có thể tiêu dao cả đời. Ai dà, tôi thấy vô cùng kỳ lạ, quả thực có người được

tốt số cả đời sao?” Khẽ nhún vai, đôi mắt đan phượng nhìn Chu Minh chằm

chằm, “Tạ Anh Tư tôi đây mới là người phải giương to mắt nhìn thử, một

số người cả đời liệu có tốt đẹp được không?”

Sau khi xối xả nói năng một trận, Tạ Anh Tư cảm thấy cực kỳ khoan

khoái, dương dương tự đắc, khoanh hai tay trước ngực, chờ Chu Minh phản

kích.

“Sau khi tan ca đợi tôi, đi mua chút đồ, tối nay Quan Nghiêm chuyển nhà mới, mời mọi người đến nhà anh ta ăn cơm.”

“Sao tôi không biết?”

“Cô trốn trong nhà vệ sinh hát kịch cả buổi trưa, làm sao có thể biết được?”

Tạ Anh Tư giận dữ trợn mắt nhìn Chu Minh. “Anh mua của anh, tôi mua của tôi, sao phải kéo tôi đi cùng?”

“Không phải cô than số mình khổ sao, chuyện khổ sai bê đồ không để người có số khổ làm, chẳng lẽ để tôi làm?”

Buổi chiều, anh béo Quan Nghiêm vì chuyện thăng quan tiến chức, vui

vui vẻ vẻ như phật Di Lặc. Gọi mấy cuộc điện thoại cho bà xã mỹ nhân,

lần nào cũng nhẹ nhàng, dặn vợ chuẩn bị bữa tiệc gia đình, buổi tối có

khách quý đến. Lúc sắp cúp điện thoại còn không quên chèn thêm một câu,

“Bà xã, thái rau nhớ cẩn thận, rửa rau phải đeo găng tay vào. Còn nữa,

còn nữa, làm xong nhớ phải thoa kem bảo vệ da tay mà anh mua cho em đó…

thoa nhiều một chút.”

Lúc này tất cả mọi người đều thấy chói tai, đồng loạt đưa tay lên

ngoáy tai liên tục, lông tơ trên người dựng đứng, trong lòng thở than

liên tục, hóa ra anh béo ngoan ngoãn nghe lời, nuôi bà vợ như nuôi gấu

trúc? Lúc tan ca, Lưu Lan soi gương, vừa kẻ lông mày vừa phủ phấn, vươn

người kéo dài cái eo thùng phi, rồi cầm điện thoại rời văn phòng đầu

tiên, dáng cô nàng đi đến đâu, hương nước hoa sặc sụa trong gió đến đó,

làm chàng thanh niên trẻ Châu Minh không ngừng choáng váng.

Châu Minh lén lút ghé đến gần tai Anh Tư, tư thế thì thầm thân mật,

vừa hay Chu Minh mở cửa văn phòng riêng nhìn thấy. Anh Tư nhướng mày,

chìm đắm trong câu chuyện dưa lê mà Châu Minh kể, không để ý ánh mắt u

ám nháy lên trong khoảnh khắc của Chu Minh.

Anh Tư mím môi trầm tư, chọn lựa bao năm rồi, sao Lưu Lan vẫn không

qua được cửa ải mỹ sắc? Chẳng lẽ cứ phải là loại đàn ông sớm nắng chiều

mưa như anh chàng tủ lạnh đó sao? Cô gái này không phải bị cuồng dâm đấy chứ?

Chu Minh ra khỏi văn phòng. Tạ Anh Tư sắp xếp lại đống công việc ngày mai, chỉnh sửa lần cuối bản thảo hôm nay, thì vừa hay nhận được tin

nhắn Chu Minh gửi, “Đợi cô ở nhà gửi xe.”

Anh Tư phồng má trợn mắt với màn hình điện thoại, lại ngước đầu nhìn

một lượt khắp văn phòng, Châu Minh đang khoác chiếc túi chéo gửi lời

chào tạm biệt, văn phòng lúc này chỉ còn lại mỗi mình Anh Tư. Quẳng

chiếc điện thoại xuống mặt bàn, dựa lưng vào ghế, cô vắt chéo hai chân

ngân nga một điệu nhạc. Là anh muốn đợi, tôi không hề mời anh đợi đấy

nhé.

Đợi đi, đợi đi, để anh đợi đến bốc khói, tô