
có đôi chút u sầu, cún con ngước đầu xem xét động tĩnh
“cha mẹ”, bước đến chân hai người họ quỳ xuống, khát khao yêu cầu cái
vuốt ve yêu thương. Chu Minh lãnh đạm lên tiếng, “Người bạn đó của cô,
bây giờ có ổn không?”
Tạ Anh Tư nhè nhẹ đưa chân xoa lưng cún con, “Ừm, cô ấy có ba bà mẹ,
đối đãi với cô ấy còn tốt hơn cả con gái ruột của họ.” Nghĩ đến Đỗ
Thuần, Anh Tư trầm mặc, sau cùng siết chặt nắm tay, vẻ như thề với đêm
trăng, “Tôi nghĩ rồi, cho dù cả thế giới này có vứt bỏ cô ấy, Tạ Anh Tư
tôi đây tuyệt đối không bao giờ làm vậy, cùng lắm tôi nuôi cô ấy là
được.”
Chu Minh nhìn cô gái ngồi bên đang chìm đắm trong tư tưởng tình cảm
riêng, ánh hào quang chói lóa từ đôi mắt đó nhảy vào tim anh, biến thành hồi ức quý giá. Đêm trăng thâm trầm, nhưng có gì đó so với đêm trăng
còn mê hoặc lòng người hơn, nó cứ vòng quanh, quyến rũ đôi mắt anh.
Hai người ăn cơm xong, Tạ Anh Tư đầu tóc như mớ cỏ khô lên cơn buồn
ngủ, thấy cô ngáp mấy cái, Chu Minh đưa cô và cún con về nhà. Trên đường đi, Chu Minh nhìn bên má phải của Tạ Anh Tư nói, “Vết bầm trên mặt đã
lấy thuốc xử lý qua chưa?”
Anh Tư đưa tay khua khua, “Dùng thuốc gì chứ, tôi có khả năng bình
phục như thằn lằn, chính miệng mẹ tôi từng thừa nhận, bà nói tôi đầu
thai từ kiếp thằn lằn mà.” Nói xong cô lại lấy tay che miệng ngáp.
Chu Minh không nói gì, khi đến một tiệm thuốc, anh dừng lại, “Ở đây đợi tôi.”
Tạ Anh Tư đang buồn ngủ, thấy vậy chợt sáng tỏ, gần như nhận ra được
điều gì đó nhưng lại như không, trong lòng cô bỗng có cảm giác ấm áp
không rõ tên, vẻ mặt thoáng bối rối, giả bộ nhìn cảnh đường phố gần đó.
“Cho cô, loại thuốc xịt này công hiệu rất tốt, một ngày ba lần, đừng
quên đấy!” Chu Minh định nhét lọ thuốc xịt vào tay Tạ Anh Tư, thấy cô
không đưa tay ra, đành cưỡng chế đặt vào lòng tay cô.
“Khụ khụ.” Cô gái kiên cường quả thực không thích ứng được tiết mục
dịu dàng của nhà tư bản, nhưng sự càn quấy che giấu sự hoảng loạn, nữ
thần đêm tối đang xúi giục cô tiếp tục tranh đấu. “Tôi nói này họ Chu
kia, đột nhiên đối tốt với tôi ấm áp như mùa xuân thế này, có lẽ nào anh đã thích tôi rồi?”
“Cô đoán xem?”
“Thích!”
“Cô thử đoán lại xem?”
Khi sự kích động vượt ngoài khuôn phép, trở thành trạng thái cuộc
sống, cô phóng viên nhỏ bé Tạ Anh Tư cũng bắt đầu kiểm điểm một cách
nghiêm túc cái đầu trúng gió của chính mình, sắc đêm ngoài cửa sổ ảm
đạm, bên trong khung cửa, cô gái trẻ bắt chéo chân ngồi trên giường,
nhịp thở có chút không đều, bên giường là chú chó nhỏ lông vàng đang
ngồi xổm, thè lưỡi yên lặng ngồi thiền cùng cô. “Tôi nói này họ Chu kia, có lẽ nào anh đã thích tôi rồi?” Câu nói này cứ lặp đi lặp lại trong
đầu cô gái, tựa như lời nguyền phát ra từ cặp môi đỏ hơi mỏng của nữ phù thủy, hết lần này đến lần khác giày vò, thần kinh cô vốn đã rối loạn,
khiến nhịp thở càng lúc càng không ổn định. Nữ phù thủy đó chính là bản
thân cô ấy – Tạ Anh Tư. Tự gây nghiệp chướng thì khó mà sống được, Tạ
Anh Tư từ tốn mở mắt, trên má vẫn còn lưu lại chút ửng hồng, cô ngồi
phịch xuống giường, toàn thân tê liệt.
Tính cách vượt ngoài khuôn phép trước nay không phải là sai, sai ở
chỗ kích động đến mức tự cho mình là đa tình. Ảo não lật người lại, cô
vùi đầu vào gối, liên tục đấm vào đầu, miệng không ngừng lẩm bẩm: “Tạ
Anh Tư, cái đồ ngốc tự cho mình là người đa tình này, làm mất mặt người
nghèo rồi… Cái đồ ngốc nghếch này, cái đồ rác rưởi này, cái đồ si tình
này…”
Nhịp đập trái tim mơ hồ vì tình của cô gái trẻ phối hợp chặt chẽ với
tiếng thở khẽ của chú chó, hợp tấu lên dạ khúc độc đáo trong buổi đêm,
rất uyển chuyển, lại dễ nghe.
Chu Minh mở cửa bước vào căn hộ cao cấp rộng lớn, trong cánh cửa đã
không còn sự chào đón của chú chó nhỏ, anh có chút ngẩn ngơ như thiếu đi điều gì đó, nhưng bên miệng lại nở nụ cười sảng khoái. Tiện tay vứt
chiếc chìa khóa lên bàn trà, anh đi vào phòng tắm, vã làn nước ấm lên
mặt, anh ngước đầu nhìn chính mình trong gương, đột nhiên không kìm được bật thành một tiếng cười lớn.
“Tôi nói này họ Chu kia, có lẽ nào anh đã thích tôi rồi?”
“Cô đoán xem?”
“Thích!”
“Cô thử đoán lại xem.”
Chu Minh nhớ lại dáng vẻ dắt chó chạy trốn của Anh Tư lúc sau cùng,
kết quả vì chạy vội, một chiếc dép lê bay cách đó ba bước chân, cô đỏ
mặt ngoái đầu nhìn anh vẫn đang đứng chỗ cũ, giống như con chuột túi,
nhảy lò cò một chân đi lượm chiếc dép, sau đó lặn mất tăm khỏi tầm mắt
của anh. Anh ngầm suy đoán, nhiệt độ trên mặt cô có thể luộc chín một
quả trứng gà.
Lại lần nữa nhìn mình trong gương, nụ cười, cái thứ đó bắt đầu xuất
hiện thường xuyên trong cuộc sống tự tiết chế của anh, Chu Minh dần hiểu điều gì mới là niềm vui xuất phát từ trái tim. Thời niên thiếu, anh coi việc học hỏi kiến thức và ở bên gia đình là toàn bộ cuộc sống, luôn
toàn tâm toàn ý, cho dù có thành tích cao cũng vẫn rất khiêm tốn. Cha mẹ chưa bao giờ tạo quá nhiều áp lực, để anh thoải mái lựa chọn cuộc sống
của riêng mình, nhưng bầu không khí gia đình như vậy cũng là sợi dây
thừng vô hình, chưa bao giờ để anh bay nhảy quá xa.
Anh là