
ình giỏi lắm.
“Hứ,
chẳng qua cũng chỉ là oai phong bước trên quảng trường Thiên An Môn, nằm gối
thêu hoa, đẹp trai hơn người một tí thôi chứ có tài cán gì chứ? Có gì đâu mà
đắc ý vậy?” Khi Trử Tụng mới gia nhập quân ngũ, đội nghi thức tam quân đã chọn
anh để xếp hàng đầu. Nhưng anh lại cảm thấy đó như một sự phủ nhận đối với
những tố chất quân sự mà anh có, là vết nhục trong cuộc đời, vậy nên anh đã từ
chối phục tùng quân lệnh, vì thế anh suýt chút nữa đã bị trừng phạt.
Trử
Tụng không nói gì mà chỉ rung nhẹ người. Kiều Ưu Ưu quay lại trừng mắt, “lại bị
làm sao thế?”
“Phải
dương oai đắc chí chứ, em xem đã đủ chưa?”
...
Trử
Tụng hoàn toàn thắng lợi, cười đắc chí, khi Kiều Ưu Ưu xuống xe ở Đài Truyền
hình, anh vẫn còn cười không dứt. Kiều Ưu Ưu đi một đoạn thì nghe thấy anh gọi
lớn: “Tối nay anh tới đón em.”
“Không
cần, anh cứ ở đó mà đắc chí đi, khi nào chưa hết đắc chí thì đừng có tới!” Kiều
Ưu Ưu vuốt tóc, anh bảo ai trẻ con chứ, có anh mới là trẻ con tới mức hết thuốc
chữa.
Một
phòng trà bài trí giản dị tinh tế, nằm sát cạnh dòng nước, bên trong bày một
chiếc bàn vuông nhỏ. Hương thơm của trà hòa quyện với làn khói tỏa ra từ dòng
nước khiến người ta cảm thấy mình như đang ở chốn thần tiên.
Ngồi ở
hai bên bàn trà là hai bà mẹ của Trử Tụng và Kiều Ưu Ưu. Nói thực ra thì hai
người phụ nữ này chưa từng hợp nhau, khi còn trẻ hai người đều là những văn công
xuất sắc trong đoàn Văn nghệ Quân đội, đã từng đối đầu với nhau trong rất nhiều
năm, cuối cùng thì vẫn bất phân thắng bại. Bây giờ mỗi lần gặp nhau đều khó
tránh nói những lời chế giễu nhau, tuy đã có tuổi nhưng sự kiêu căng thuở đó
chưa hề giảm đi.
Có ai
ngờ rằng họ cuối cùng lại trở thành thông gia. Chưa được thông báo gì trước thì
hai người con của họ lại tuyên bố kết hôn, bỗng chốc hai người trở tay không
kịp. Không phải là không phản đối mà việc kết hôn này diễn ra quá nhanh chóng
khiến họ không yên tâm. Tuy Trử Tụng và Ưu Ưu đã quen biết nhau nhiều năm,
nhưng chúng chưa hề hẹn hò, tự nhiên nói kết hôn, trường hợp này khó ai có thể
chấp nhận được.
Nhưng
hai đứa trẻ quá kiên quyết, người làm cha làm mẹ cũng chẳng thể không cho phép.
Hai gia đình vốn định đường đường chính chính tổ chức lễ cưới để gả con gái
cưng đi lấy chồng nhưng Trử Tụng lại buộc phải trở về quân ngũ gấp, hơn nữa
Kiều Ưu Ưu cũng phản đối tổ chức đám cưới vì cho rằng kết hôn chỉ là việc của
hai người.
Sau đó
hai người thường xuyên phải ở hai nơi, số lần gặp mặt cũng rất ít, thời gian ở
bên nhau lại càng ngắn. Lần này Trử Tụng trở về nên hai bà mẹ không chịu để yên
nữa, vốn dĩ việc kết hôn đã rất kì lạ, nếu không sống cho tốt thì sẽ ra sao?
“Hôm
nay không nói chuyện khác nữa.” Bà Kiều cầm chén trà mở lời trước.
Bà Trử
gật nhẹ đầu, “Ưu Ưu và thằng ba nhà tôi không thể cứ mãi thế này được.”
Bà Kiều
thở dài, “Ưu Ưu nhà chúng tôi vẫn còn trẻ con, vô lo vô nghĩ.”
“Thằng
ba cũng chỉ để tâm tới máy bay, lâu nay cũng không quan tâm chăm sóc Ưu Ưu.”
Hai bà
mẹ hiếm khi không xích mích, nay lại vì hai đứa con mà đều lùi một bước. Nói
cho cùng thì những thứ hư vinh phù phiếm kia cũng chẳng thể sánh bằng địa vị
của con cái trong lòng họ, ai thắng ai cũng nào có ý nghĩa gì.
Hôm nay
Kiều Ưu Ưu không phải lên hình nên không đợi tan ca cô đã chuồn về trước, lên
xe bus về nhà mẹ đẻ. Cô vốn định hẹn Trì Lâm đi ăn cơm nhưng “giai nhân” ấy lại
có hẹn. Trì Lâm là bạn chí cốt của cô, chơi từ thời học trung học nên dĩ nhiên
cô ấy cũng quen với Trử Tụng.
“Trử
Tụng nhà cậu khó khăn lắm mới về nhà được một lần, hai vợ chồng lại lâu lắm
không gặp mặt, làm gì có ai như cậu chứ, đi khắp nơi rủ mọi người đi ăn cơm, để
mặc Trử Tụng không biết làm thế nào?”
Kiều Ưu
Ưu quay bút, “trong nhà tự dưng xuất hiện một người khác nên mình thấy không
quen.”
“Đã kết
hôn rồi mà cứ như trẻ con vậy.”
“Bốp”
Kiều Ưu Ưu ném bút xuống bàn nói: “Cái gì? Đến cậu cũng nghĩ tớ trẻ con sao?”
“Ưu Ưu,
hãy trân trọng khoảnh khắc hai người bên nhau. Nói sao đi chăng nữa thì lúc kết
hôn cũng là do cậu tự nguyện, cũng chẳng có ai ép cậu, vì thế nên cậu hãy tôn
trọng cuộc hôn nhân này. Không nói nữa, Mân Văn tới đón mình rồi, bye bye.”
“Bye...
bye!”
Kiều Ưu
Ưu nhìn màn hình điện thoại đang dần tắt, là cô tự nguyện? Không ai ép cô! Cô
chẳng qua chỉ là uống say nên mới nhận lời kết hôn với Trử Tụng, kết quả là sau
khi ngủ dậy có muốn hối hận cũng không kịp nữa rồi. Cô lại là người ưa giữ thể
diện, vì thế nên cuối cùng cũng đành kết hôn cùng anh. Việc bọn họ kết hôn đơn
giản có thể dùng từ “không” để miêu tả, không hôn lễ, không khách khứa, thậm
chí ngay cả nhẫn cưới cũng không có mà dùng luôn cái vòng ở nắp chai bia. Nhưng
đây là kết hôn trong quân đội nên một khi đã cưới rồi thì không thể ly hôn, hơn
nữa cũng phải giữ thể diện cho hai bên gia đình, bản thân mình mất mặt cũng
không có vấn đề gì, nhưng sao có thể để chuyện này ảnh hưởng tới người thân.
Cũng
may là Trử Tụng cũng tự biết điều nên kết hôn không được bao lâu anh đã quay
lại đơn vị, từ đó rất h