
con mau nghe điện thoại, ranh con mau nghe điện
thoại!”
Rõ ràng là chuông điện thoại tự
thu, nghe có vẻ đùa bỡn, trêu chọc. Mạch Tử sầm mặt, lấy điện thoại trong túi
ra, kề vào tai rồi gào lên chẳng chút khách khí: “Triệu Tiểu Nhạc, hôm nay tôi
được nghỉ anh biết chứ hả? Đừng có làm phiền tôi!”
Chẳng buồn nghe xem người ta nói
gì, Mạch Tử thẳng tay ấn nút kết thúc cuộc gọi, nhưng chưa kịp đặt điện thoại
xuống thì tiếng chuông lại vang lên: “Ranh con mau nghe điện thoại, ranh con
mau nghe điện thoại!”
Hạ Tử Khâm với lấy chiếc gối trên
ghế, ôm vào lòng toét miệng cười, hỏi: “Có phải đại minh tinh nhà cậu không
đấy?”
Mạch Tử bấm luôn phím tắt máy rồi
nén điện thoại vào túi, kéo Hạ Tử Khâm đứng dậy: “Đi thôi phu nhân đại gia, mời
tớ ăn cơm, đi hát, đi spa, toàn bộ do cậu trả tiền.”
Hạ Tử Khâm bị Mạch Tử lôi ra khỏi
cửa, Mạch Tử nghĩ thì hay lắm, đáng tiếc vừa ra khỏi khu đô thị đã nhìn thấy
chiếc xe đua màu xanh lam sáng loáng đỗ bên ngoài. Cạnh đó là một anh chàng cực
kỳ đẹp trai, nom còn nổi bật hơn cả chiếc xe sành điệu.
Hạ Tử Khâm chẳng lạ gì cái anh
chàng đại minh tinh mà Mạch Tử đang phải “theo hầu” này. Mấy tháng trước cô tìm
đủ mọi cách để xem một bộ phim thần tượng mà anh ta đóng, lúc ấy Hạ Tử Khâm vô
cùng say mê anh chàng, từ khuôn mặt điển trai cho đến đôi mắt sâu thẳm, rồi còn
cả cử chỉ nho nhã nữa chứ, có nhìn thế nào cũng thấy đẹp.
Anh chàng hôm nay đeo một cặp kính
râm to, bộ quần áo trên người lấp lánh, trông chẳng có vẻ gì phù hợp với hoàn
cảnh. Cũng may đây là khu đô thị cao cấp, có thể ra vào chỗ này đều là những
người cực kì giàu có, do vậy anh ta xuất hiện hoành tráng như thế kia cũng
không khiến người khác nhòm ngó. Chỉ có điều sao Hạ Tử Khâm cứ cảm thấy giữa
hai người này không đơn thuần chỉ là quan hệ công việc.
Nhìn thấy Mạch Tử, “đại minh tinh”
liền gỡ kính râm xuống, mặt vênh váo không thể tả: “Ranh con, tại sao dám cúp
máy, em chán sống rồi phải không?”
Mạch Tử lườm mắt lại gần, nói chẳng
chút khách khí: “Nói thật lòng, đi theo anh chẳng bằng chết cho rảnh! Anh không
thấy phiền phức à? Tại sao anh tìm được chỗ này? Anh cho người theo dõi tôi đấy
à? Hay là anh bám theo tôi từ lúc tôi ra khỏi nhà? Triệu Tiểu Nhạc, anh không
thấy mình trẻ con lắm à?”
“Anh cứ trẻ con đấy, thì làm sao?
Quản lí vừa thông báo có một buổi họp báo đột xuất cần tham dự, không có em anh
biết làm thế nào? Đi thôi!”
Nói rồi chẳng kịp để Mạch Tử phản
ứng, Triệu Tiểu Nhạc đã kéo tay cô đẩy vào trong xe, anh ta chạy thật nhanh
sang ghế lái rồi vẫy tay chào Hạ Tử Khâm đang đứng thộn mặt ra ở bên ngoài, nổ
máy lao vút đi.
Hạ Tử Khâm đứng đờ người ra vì kinh
ngạc, hồi lâu sau mới định thần lại, cô cúi đầu nhìn đồng hồ trên tay, sắp mười
một giờ rồi, lòng thầm nghĩ giờ có về nhà cũng chỉ một mình, chi bằng đi dạo
phố.
Cũng sắp đến ngày sinh nhật của
Tịch Mộ Thiên, cô có nên chuẩn bị một món quà mua bằng tiền cô tự kiếm được
không nhỉ?
Tiền nhuận bút bản thảo cộng với
hợp đồng vừa ký với công ty Điện ảnh đã giúp Hạ Tử Khâm kiếm được một khoản lớn
đầu tiên trong đời, cô gửi một nửa về cho cô nhi viện, còn đâu giữ lại trong
thẻ ngân hàng. Cứ mỗi lần nghĩ đến việc mình cũng có tiền tiết kiệm, Hạ Tử Khâm
đến nằm mơ cũng mỉm cười, cô còn gọi điện cho Mạch Tử không biết bao nhiêu lần
để khoe về chuyện này.
Cuối cùng Mạch Tử bực đến mức phải
gào lên: “Hạ Tử Khâm, cậu điên à? Cậu thử nhìn lại xem chồng cậu là ai hả? Có
bao nhiêu tài sản? Chút tiền cỏn con của cậu có đáng để ầm ĩ lên như thế
không?”
Hạ Tử Khâm bĩu môi phản bác: “Đó là
tiền của anh ấy, đây là tiền tớ tự kiếm được, có giống nhau không? Mạch Tử,
tiểu thuyết của tớ có thể kiếm được bao nhiêu là tiền, thật không ngờ! Ha ha
ha…”
Mạch Tử không chịu nổi nữa đành cúp
điện thoại. Hạ Tử Khâm biết mình có hơi lắm chuyện, vì dù sao giữa cô và Tịch
Mộ Thiên cũng không thể tính toán rõ ràng như thế. Từ trước đến nay mọi chuyện
ăn ở đi đứng của cô đều do một tay Tịch Mộ Thiên lo liệu, nhưng cô dùng tiền
của mình mua đồ tặng Tịch Mộ Thiên, cảm thấy khác hẳn.
Hạ Tử Khâm vẫn hơi bủn xỉn, đi dạo
suốt nửa buổi mới nhắm được một cái ví da, nhìn lên nhãn hiệu đều là chữ ngoại
quốc, liếc giá tiền thì thấy ghi hơn bốn trăm. Nhân viên bán hàng lại gần, nói
tràng giang đại hải, nào là bây giờ đang trong thời gian khuyến mãi, tất cả các
sản phẩm đều được giảm giá năm mươi phần trăm. Hạ Tử Khâm nghe vậy liền móc
tiền mua ngay, cô còn đến cửa hàng lưu niệm chọn giấy gói quà thật là đẹp, gói
lại cẩn thận.
Tay cô xách túi quà tặng, chân vừa
rẽ là đã nhìn thấy tòa cao ốc Tịch Thị đứng sừng sững dưới ánh nắng mặt trời.
Hạ Tử Khâm cúi đầu nhìn món quà trong tay, rồi lại nhìn sang đồng hồ, Tịch Mộ
Thiên có làm gì thì cũng vẫn phải nghỉ ăn trưa, nghĩ đến đây cô liền bước vào
Tịch Thị.
Hạ Tử Khâm đã đến đây hai lần, nhân
viên lễ tân có thể nhận ra cô. Chế độ quản lí của Tịch Thị vô cùng nghiêm ngặt,
do đó cho dù rất nhiều người biết chuyện ông chủ cưới gấp nhưng chẳng ai dám để
lộ thông tin ra ngoài, nhờ vậy Hạ Tử