
Không hiểu tại sao dưới bàn
tay của Tịch Mộ Thiên, tiếng đàn lại du dương và biến hóa đến thế.
Tịch Mộ Thiên dịu dàng nhìn cô, khuôn mặt trắng trẻo của Hạ Tử Khâm
ẩn dưới làn ánh sáng mờ ảo, tạo nên một vẻ đẹp bí ẩn, vẻ đẹp này có chút gì đó rất quen thuộc.
Đột nhiên cô ngoảnh đầu lại, ánh mắt trong veo tựa như nước hồ thu
gợn lên những làn sóng: “Tịch Mộ Thiên, hóa ra anh biết chơi đàn, lại
còn đàn rất hay nữa chứ!”.
Giọng điệu sùng bái pha chút nũng nịu, còn cả sự cô đơn nhàn nhạt
không thể nói ra lời của Hạ Tử Khâm, khiến trái tim Tịch Mộ Thiên như
thắt lại. Anh chẳng buồn nghĩ ngợi, bế cô ngồi lên đùi mình, cầm tay cô
đặt lên những phím đàn, chậm rãi ấn phím, mặc dù rất chậm nhưng dần dần
vẫn tạo ra được những nốt nhạc đẹp.
Bản nhạc chậm nhưng đẹp, mang theo nỗi buồn man mác cùng cả sự hi
vọng nhàn nhạt, chính là bản nhạc mà Tịch Mộ Thiên vừa đàn. Hạ Tử Khâm
khẽ hỏi: “Em chưa từng nghe, có hơi buồn, là bản nhạc gì thế?”.
Tịch Mộ Thiên im lặng hồi lâu mới lên tiếng: “Anh ở nơi cô đơn đợi em, một bài hát”.
“Anh ở nơi cô đơn đợi em…”
Cô lẩm bẩm nhắc lại vài lần, không ngờ đến cái tên còn buồn hơn cả giai điệu, phảng phất có chút gì đó vấn vương.
Hạ Tử Khâm đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt ngây ra. Ban nãy không để ý,
bên cạnh chiếc bàn kê gần cửa sổ có đặt một khung ảnh bằng pha lên tinh
xảo, trên đó là bức ảnh bán thân của một cô thiếu nữ khoảng mười bảy
mười tám tuổi, đang độ xuân thì. Mái tóc dài để xõa sau lưng, những ngón tay để dưới cằm, nụ cười của cô rạng rỡ, ánh mắt thì như tỏa hào quang
giống ánh mặt trời chiếu xuống mặt nước, nhưng cũng giống ánh sao trên
bầu trời đêm. Cô ấy rất đẹp, đẹp đến mức ngay cả dưới ánh mặt trời chói
gắt, cô vẫn không tì vết.
“Cô ấy chính là chị gái Vinh Phi Lân phải không?”
Lời nói vừa thoát ra khỏi miệng, chính bản thân Hạ Tử Khâm cũng cảm
thấy chua xót. Tịch Mộ Thiên chỉ khẽ gật đầu rồi ôm cô đi ra ngoài cửa.
“Đến giờ em phải ăn sáng rồi. Còn nữa, anh đã liên hệ với bác sĩ ở
bệnh viện nước ngoài, ngày mai chúng ta sẽ bay qua đó, ca phẫu thuật của em buộc phải nhanh chóng tiến hành!”.
Người Hạ Tử Khâm cứng đờ, bàn tay bấu chặt lấy áo anh, Tịch Mộ Thiên chợt dừng bước, cúi đầu nhìn cô chăm chú:
“Nghe lời anh! Tịch Mộ Thiên này đảm bảo sẽ không có bất cứ nguy hiểm nào, hơn nữa cũng không hề đau đớn!”
Giọng điệu của Tịch Mộ Thiên vừa kiên định vừa dịu dàng:
“Ca phẫu thuật này bắt buộc phải tiến hành, càng nhanh càng tốt, càng nhanh thì hồi phục càng nhanh.”
Tịch Mộ Thiên đột ngột đổi giọng: “Em không muốn suốt ngày bị anh quản lí thì tốt nhất cứ khỏe mạnh cho anh nhờ!”
Nỗi sợ hãi trong lòng Hạ Tử Khâm đột nhiên tan biến, vì người đàn ông này, có lẽ cô cũng nên dũng cảm một lần, dù gì tỉ lệ thành công của ca
phẫu thuật cũng cao, ngộ nhỡ có vấn đề gì, chẳng may cô chết, chỉ cần
Tịch Mộ Thiên vẫn nhớ cô như nhớ đến Vinh Phi Loan là được rồi.
Hạ Tử Khâm mặc dù có hơi ngốc nhưng đứng trước tình yêu, cô bỗng trở
nên sáng suốt lạ kì, cho dù Tịch Mộ Thiên không nhắc đến Vinh Phi Loan
nửa lời, cho dù Vinh Phi Loan đã ra đi lâu như vậy rồi nhưng Hạ Tử Khâm
có thể khẳng định, trong lòng Tịch Mộ Thiên vẫn có một góc dành cho cô
ấy, nhất là lúc anh chơi đàn, cảm giác này lại càng rõ rệt.
Có lẽ bài hát đó từng là hồi ức của hai người, nó ăn sâu và trong tâm trí Tịch Mộ Thiên không thể xóa nhòa, không thể thay đổi. Hạ Tử Khâm
cảm thấy bản thân mình càng lúc càng nhỏ nhen, sự nhỏ nhen hoàn toàn có
thể coi là so đo trong tình yêu. Bởi vì cho đến tận hôm nay Tịch Mộ
Thiên vẫn chưa từng nói rằng anh thích cô chứ đừng nói đến chuyện yêu
cô, hoặc cũng có thể cô cảm thấy quá bi quan do ngay từ nhỏ đã bị bố mẹ
bỏ rơi.
Sự tính toán thiệt hơn trong con người cô cứ lớn dần cùng với sự hiểu biết ngày một sâu hơn về Tịch Mộ Thiên, nó tích tụ trong đầu Hạ Tử Khâm không thể xua đi được, dường như là một quả bom có thể phát nổ bất cứ
lúc nào, khiến cho mọi thứ tan thành tro bụi.
Bác sĩ rạch một đường dưới nách để làm phẫu thuật, tránh để lại vết
sẹo chằng chịt xấu xí dưới ngực cô. Ca phẫu thuật rất thành công, bệnh
viện tốt nhất, các bác sĩ tốt nhất, thiết bị tốt nhất, có muốn không
thành công cũng khó.
Hạ Tử Khâm lưu lại Mỹ ba tháng, suốt một tháng đầu ở bệnh viện, Tịch
Mộ Thiên ngày đêm túc trực bên cạnh cô, sau khi ra viện, hai người
chuyển về ngôi biệt thự của Tịch Mộ Thiên tại Mỹ. So với các biệt thự
khác, Hạ Tử Khâm thấy thích biệt thự này hơn. Biệt thự màu trắng, xung
quanh có nhiều cây cối xanh tươi, hàng rào được bao bọc bởi loài hoa
tường vi xinh đẹp, nơi này giống hệt như tòa lâu đài đẹp đẽ ở trong giấc mơ của Hạ Tử Khâm khi còn nhỏ, Tịch Mộ Thiên đã biến giấc mơ của cô
thành hiện thực.
Hạ Tử Khâm xuất viện, Tịch Mộ Thiên bắt đầu bay qua bay lại giữa hai
nơi, nhưng cho dù có bận rộn đến đâu, cuối tuần anh vẫn bay sang để ở
bên cô. Hạ Tử Khâm ngạc nhiên phát hiện ra rằng Tịch Mộ Thiên có thể nấu nướng rất ngon, đối với một người đã chán ngấy những món ăn Tây như Hạ
Tử Khâm thì đồ ăn Trung Quốc do Tịch Mộ Thiên nấu giống như viên li