
rắng bệch ra, đôi môi cô cắn chặt lại, từng lời nói của cô dường như rít qua kẽ răng: “Tịch Mộ Thiên, anh làm vậy mà không sợ trời phạt sao?”
Tịch Mộ Thiên cười khẩy: “Anh không tin vào trời, từ xưa đến giờ anh chỉ tin vào sức mạnh của bản thân. Hơn nữa, Hạ Tử Khâm này! Tịch Mộ Thiên là một doanh nhân, không phải nhà từ thiện, vì thế đừng có thách thức sự nhẫn nại của anh. Anh xưa nay nhẫn nại không hề nhiều, em nghĩ cho kĩ đi rồi cho anh đáp án, nếu em còn một mực đòi li hôn, vậy thì anh sẽ cho em toại nguyện!”
Tịch Mộ Thiên ném lại những lời ấy rồi quay người bỏ đi. Hạ Tử Khâm đột nhiên muốn cười thật lớn, tất cả những ngọt ngào trong quá khứ giờ bỗng trở thành một sự mỉa mai.
Hạ Tử Khâm chẳng muốn ở lại đây thêm một giây nào nữa, nơi này chỗ nào cũng chỉ thấy bóng dáng của Vinh Phi Loan. Tại sao trước kia cô có thể cho rằng nó không hề tồn tại chút dấu tích nào của Vinh Phi Loan chứ? Trái lại, đâu đâu cũng là bóng dáng của cô ấy, phong cách mà Vinh Phi Loan thích, phòng chơi đàn của Vinh Phi Loan, còn có cả loài hoa Mê Điệt nữa.
“Ngoài cửa sổ màn mưa đêm mờ mịt, em ngồi tĩnh lặng bên cửa sổ ngắm mưa đợi anh về. Mùi hương Mê Điệt loáng thoáng đâu đây, nhẹ nhàng tựa như tâm trạng lúc anh đến. Em chờ đợi anh trong cô đơn, ngửi mùi hương Mê Điệt mà anh yêu thích nhất, ngắm nhìn màn mưa đêm ngoài cửa sổ…”
Đây là một đoạn thơ ngẫu hứng kẹp trong cuốn album ấy. Sau khi xem qua, Hạ Tử Khâm cuối cùng đã hiểu, mỗi cây Mê Điệt trong nhà hoa kia đều mang tâm sự của Tịch Mộ Thiên, anh yêu cô ấy bao nhiêu. Rõ ràng là một ngày mùa thu nắng ấm áp, vậy mà sao toàn thân Hạ Tử Khâm cảm thấy lạnh toát, lạnh đến thấu xương.
Lúc bước vào, nhìn thấy bộ dạng đáng thương của Hạ Tử Khâm, giống như trở về khi còn nhỏ, lúc ấy Hạ Tử Khâm cũng thường ngồi co ro bên cửa sổ ngắm mưa như thế này, cái dáng gầy gò vô cùng tội nghiệp.
Nhiều khi Mạch Tử nghĩ, cái khao khát muốn bảo vệ Hạ Tử Khâm của mình có lẽ là do chính Hạ Tử Khâm khơi gợi lên. Nghe giọng điệu chẳng còn chút sức lực nào của Hạ Tử Khâm trong điện thoại, cả vẻ tuyệt vọng toát lên từ giọng nói, Mạch Tử thật sự lo lắng, gạt hết mọi việc đang làm để chạy đến đây.
Hạ Tử Khâm nghe thấy tiếng mở cửa liền khẽ ngẩng đầu lên, chỉ trong một đêm ngắn ngủi mà cô đã tiều tụy đi trông thấy. Mới ngày hôm qua thôi, cô dường như là một bông hoa đang nở xòe, vậy mà vừa qua một đêm đã héo tàn thế này rồi sao?
Mạch Tử vô cùng xót xa, cô sải bước lại gần ôm chặt lấy Hạ Tử Khâm, bàn tay vỗ nhẹ lên lưng Hạ Tử Khâm, miệng thì thầm an ủi: “Đừng sợ, đừng sợ! Tử Khâm nhà ta là dũng cảm nhất, chẳng sợ gì hết!”
Đây là hành động Mạch Tử thường làm lúc còn nhỏ, cứ thế, bao nỗi tủi thân ấm ức tích tụ trong lòng Hạ Tử Khâm cả đêm bỗng chốc tuôn ra, cô khóc òa lên chẳng chút ngại ngần.
Mạch Tử thở phào, bộ dạng ban nãy của Hạ Tử Khâm khiến cho cô thực sự sợ hãi, trông Hạ Tử Khâm giống hệt như con búp bê vô hồn, Mạch Tử cứ ôm cô như thế, an ủi, để cô khóc lóc cho thỏa.
Hạ Tử Khâm khóc lóc thảm thiết, cuối cùng sau khi khóc đủ rồi, cô đẩy Mạch Tử ra, ngại ngùng hỏi: “Xin lỗi cậu, Mạch Tử! Cậu bận rộn như thế mà tớ còn gây phiền phức thêm cho cậu, tớ quả nhiên vẫn còn vô dụng như hồi nhỏ.”
Hạ Tử Khâm vừa nói vừa nấc khiến Mạch Tử không khỏi phì cười, đưa tay lên bẹo cái mặt đỏ hồng của cô: “Nói những lời khách khí làm gì? Tớ là Mạch Tử của cậu mà, cậu vẫn nhớ chứ hả?”
Hạ Tử Khâm ôm lấy Mạch Tử, vùi đầu vào ngực cô, hồi lâu sau mới u uất nói: “Mạch Tử, cậu vẫn là tốt nhất!”
Mạch Tử ngồi xổm xuống, nâng mặt Hạ Tử Khâm lên, hỏi: “Trong điện thoại nói không rõ ràng, giờ mau nói cho tớ biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Sắc mặt Hạ Tử Khâm chợt ảm đạm: “Tớ muốn li hôn, nhưng một chuyện đơn giản như thế tớ cũng không làm được. Anh ta không đồng ý, anh ta không yêu tớ, nhưng cũng không chấp nhận li hôn. Mạch Tử! Tớ không muốn sống với anh ta nữa, thật đấy, thật sự không thể sống tiếp!”
Mạch Tử ngây người: “Anh ta không yêu cậu thì cậu có thể làm cho anh ta yêu cậu mà. Với Tử Khâm dễ thương nhà chúng ta, tớ tin chuyện này chỉ là chuyện vặt!”
Hạ Tử Khâm cắn môi lắc đầu: “Không thể nào, anh ta lấy tớ chỉ bởi vì tớ giống vợ trước của anh ta, anh ta yêu vợ cũ của mình, tớ chỉ là thế thân mà thôi, từ trước đến nay tớ chỉ là một cái bóng, đã vậy lại còn là cái bóng khiến anh ta không hài lòng. Cả kiếp này, thậm chí kiếp sau, anh ta mãi mãi không thể yêu tớ. Tình yêu của tớ vừa mới bắt đầu đã đi đến đường cùng rồi. Mạch Tử, tớ phải làm sao đây? Tớ không muốn gặp anh ta, không muốn sống với anh ta nữa!”
Hạ Tử Khâm lật đi lật lại chỉ có mấy vấn đề này, Mạch Tử lau nước mắt cho cô rồi nói: “Khóc cái gì? Đồ ngốc, ngoài tình yêu ra, cuộc sống còn có bao nhiêu thứ đáng được trân trọng cơ mà! Cậu còn có tớ, có Mẹ viện trưởng, còn cả các anh chị em trong cô nhi viện. Tình yêu đâu có quan trọng như thế, hồi đầu cậu ở bên tên khốn Chu Thuyền kia chẳng phải cũng sống được đấy thôi? Có đúng không nào?”
Nước mắt Hạ Tử Khâm lại túa ra: “Chu Thuyền và Tịch Mộ Thiên không giống nhau, thật sự không giống nhau!”
Hạ Tử Khâ