Snack's 1967
Em Đồng Ý Gọi Anh Là Chồng

Em Đồng Ý Gọi Anh Là Chồng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322723

Bình chọn: 10.00/10/272 lượt.

Tử Khâm nhanh chóng đứng dậy, nở nụ cười vô cùng độ lượng kiểu quân tử không thèm chấp nhất chuyện quá khứ:

“Chu Thuyền, lâu lắm không gặp, anh cũng đi ăn à?”

Thái độ nhiệt tình giả tạo của Hạ Tử Khâm lại càng khiến Chu Thuyền

thêm bối rối không biết phải làm thế nào, anh ta chớp mắt: “Tử Khâm, dạo này em sao rồi?”

Hạ Tử Khâm nhanh chóng phát hiện ra mình đã chữa lợn lành thành lợn

què rồi, không biết Chu Thuyền uống nhầm thuốc gì mà lại gọi tên cô một

cách thân mật như thế, khiến cho Hạ Tử Khâm suýt chút nữa nhầm tưởng “kẻ phản bội” không phải anh ta mà là chính cô.

Lần đầu tiên Hạ Tử Khâm nhận ra một gã đàn ông như Chu Thuyền chẳng

phải thứ gì tốt đẹp, còn bản thân nhận ra mình đã quá ngốc nghếch, ngốc

đến nỗi đi yêu anh ta suốt bốn năm trời, chẳng trách Mạch Tử bảo đầu óc

của cô có vấn đề.

Sắc mặt Hạ Tử Khâm chợt sầm xuống, vẻ tốt bụng ban nãy dường như tan

biến, Hạ Tử Khâm cắn chặt răng, đúng vào lúc cô tưởng Tịch Mộ Thiên sẽ

không đếm xỉa đến chuyện này thì anh bỗng nhiên đứng dậy, một tay túm

lấy túi xách của Hạ Tử Khâm, tay kia nắm lấy tay cô, ra lệnh: “Ăn xong

rồi thì về nhà thôi!”

Nói rồi không để cô kịp phản ứng, anh đã kéo tay cô ra quầy thanh

toán. Thanh toán xong, Hạ Tử Khâm thậm chí còn không kịp nói lời tạm

biệt với Chu Thuyền đã bị Tịch Mộ Thiên kéo ra khỏi hàng đồ nướng.

Ngồi vào trong xe, Hạ Tử Khâm ngoảnh đầu nhìn lại vẫn còn thấy sắc

mặt trắng bệch của Chu Thuyền. Chiếc xe rẽ hướng, cửa hàng đồ nướng bị

bỏ lại phía sau.

Trong xe rất yên tĩnh, Hạ Tử Khâm cảm thấy không khí có chút gì đó

không bình thường, cũng có thể do cô có tật giật mình. Hạ Tử Khâm liếc

Tịch Mộ Thiên, anh ngồi im lìm một góc, cúi đầu xuống tiếp tục lướt web, ánh sáng từ màn hình phản chiếu trên mặt, khiến cho khuôn mặt ấy càng

trở nên mơ hồ.

Trong lòng Hạ Tử Khâm bỗng trào lên một cảm giác lo lắng, tâm tư của

Tịch Mộ Thiên ra sao xưa nay cô chưa bao giờ đoán được, mà nếu muốn biết cô chỉ có thể hỏi một câu ngốc nghếch: “Này Tịch Mộ Thiên, anh quen Chu Thuyền à?”

Giọng nói của cô nhỏ xíu, rõ ràng là có vẻ dè dặt, Tịch Mộ Thiên yên

lặng vài giây mới khẽ ậm ừ. Tâm trạng Hạ Tử Khâm chuyển từ lo lắng qua

thấp thỏm, mâu thuẫn. Cô bối rối đưa tay lên gỡ cái cặp tóc bằng pha lê

trên đầu xuống, những lọn tóc đen như mun tung ra, lướt qua khuôn mặt

nhỏ nhắn.

Cô nghịch ngợm mấy lọn tóc trên tay, khẽ liếc nhìn Tịch Mộ Thiên: “Sao anh quen anh ta?”

Giọng nói có vẻ trầm, khô khốc nhưng rõ ràng rất gượng gạo. Tịch Mộ

Thiên hơi ngẩng đầu, giọng nói vẫn bình thản như thường lệ nhưng lại

khiến Hạ Tử Khâm càng thêm u uất: “Hạ Tử Khâm, em đừng quên chúng là đã

quen nhau như thế nào nhé. Tối đó em lèm bèm cái gì, chẳng nhẽ em không

còn nhớ chút nào sao?”

Câu nói này của Tịch Mộ Thiên khiến Hạ Tử Khâm lập tức im bặt, người

đàn ông này luôn biết điểm yếu của cô nằm ở đâu. Trên đường về nhà, Hạ

Tử Khâm trầm ngâm suy nghĩ, rốt cuộc tối hôm đó cô đã nói gì với Tịch Mộ Thiên nhỉ? Cái bộ dạng ngây ngô ấy lọt vào mắt Tịch Mộ Thiên, lạ kì

thay, nỗi khó chịu trong lòng bỗng chốc tan biến đâu mất.

Kì thực Tịch Mộ Thiên đã quên béng từ lâu đêm đó Hạ Tử Khâm đã nói

với anh những gì? Người đẹp ở trước mặt, anh làm gì còn nhớ nổi cô đã

lèm bèm điều gì, hơn nữa vừa lên đến giường, miệng cô không kêu đau thì

cũng là rên rỉ. Nhưng Tịch Mộ Thiên rất hiểu Hạ Tử Khâm, anh biết rõ đấy là cách tốt nhất để bịt miệng cô lại.

Chính bản thân Tịch Mộ Thiên cũng không phát giác ra rằng, sự thay

đổi âm thầm cũng là một phần của cuộc sống, Hạ Tử Khâm đã dần trở thành

trọng tâm trong cuộc sống của anh. Chuyện của cô, sinh nhật của cô, sở

thích của cô, khẩu vị của cô, ngay cả cá tính của cô… đều được Tịch Mộ

Thiên nắm rõ như lòng bàn tay.

Lòng kiêu hãnh của Tịch Mộ Thiên lớn bằng trời, gần như từ lúc mới

sinh ra đã có rồi, vì vậy một gã đàn ông hèn kém như Chu Thuyền đâu có

lọt vào mắt anh, giao điểm duy nhất giữa hai người họ chính là cô ngốc

Hạ Tử Khâm.

Còn về những chuyện ngày xưa, Tịch Mộ Thiên chẳng mấy để tâm, dù gì

cũng là quá khứ rồi, cứ mang ra nhai đi nhai lại thật chẳng vẻ vang gì,

nhưng ban nãy cảm giác khó chịu cũng là khó tránh. Từ lúc quyết định lấy Hạ Tử Khâm về, Tịch Mộ Thiên đã đưa cô vào danh sách sở hữu của mình,

cũng vì vậy mà anh để tâm đến Vinh Phi Lân nhiều hơn là cái gã bạn trai

cũ tên Chu Thuyền của Hạ Tử Khâm.

Về đến nhà, Hạ Tử Khâm ra ban công, lấy di động gọi cho Mạch Tử.

“Mạch Tử, có phải lúc uống say tớ thường hay nói nhảm không?”

Đầu dây bên kia vang lên tiếng hừ giọng nói của Mạch Tử: “Giờ cậu mới biết sao? Mỗi lần cậu uống say là mệt lỗ nhĩ lắm, chuyện cũ chuyện mới

cậu đều mang ra ca cẩm hết một lượt, thậm chí chuyện lúc còn nhỏ, tớ làm hỏng quần áo con búp bê của cậu, cậu cũng nhớ. Hạ Tử Khâm, cậu là đồ

quỷ nhỏ mọn thù dai, tớ còn lạ gì cậu nữa. Hạ Tử Khâm, cậu uống say lại

chán sống đấy à?”

Câu nói sau cùng nâng cao hẳn âm lượng, khiến cho màng nhĩ của Hạ Tử

Khâm cảm thấy ngứa ngáy, cô vội vàng kéo điện thoại ra xa tai. Hạ Tử

Khâm nhất thời quên mất chuyện lúc lên đại