Teya Salat
Em Đồng Ý Gọi Anh Là Chồng

Em Đồng Ý Gọi Anh Là Chồng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322753

Bình chọn: 8.5.00/10/275 lượt.


nhiên, điều này càng khiến cho Hạ Tử Khâm cảm thấy xấu hổ hơn.

Đi tiểu xong, vừa đứng dậy, bồn tự

động xả nước, Tịch Mộ Thiên nghe tiếng nước chảy liền đẩy cửa bước vào. Hạ Tử

Khâm chỉ kịp kéo cái quần lót của mình lên. Nhìn thấy anh, cô nhất thời không

biết phản ứng ra sao.

Còn chưa định thần lại, Tịch Mộ

Thiên đã kéo quần của cô lên. Hạ Tử Khâm nhận ra những chuyện đáng xấu hổ nhất

trong cuộc đời mình đều đã xảy ra vào đêm nay rồi, đây đúng là một thách thức

đối với cô. Thôi thì để mặc nó vậy, dù gì cũng đến nước này rồi.

Thế mới nói Mạch Tử bảo Hạ Tử Khâm

là dây thần kinh quá thô cũng không hoàn toàn vô lí, không chỉ thô mà mặt còn

dày nữa.

Thực ra Tịch Mộ Thiên không hề lạnh

lùng như cái vẻ bề ngoài của anh, đây có lẽ là thu hoạch lớn nhất trong lần

nhập viện này của Hạ Tử Khâm. Thậm chí Tịch Mộ Thiên còn rất chu đáo, chu đáo

đến mức Hạ Tử Khâm cảm thấy khó thích nghi.

Tim của cô không tốt, truyền dịch

rất chậm, gần như cả ngày phải đeo bình truyền, rõ ràng đã mời y tá có chuyên

môn về nhà rồi, nhưng Tịch Mộ Thiên gần như không cần đến, tất cả mọi vấn đề

của Hạ Tử Khâm đều do anh tự lo liệu. Bón cơm, uống nước, thậm chí là tắm rửa,

đi vệ sinh, tóm lại là mọi vấn đều sinh hoạt hàng ngày của Hạ Tử Khâm đều do

anh một tay phục vụ.

Nhiều lúc sự chăm sóc của Tịch Mộ

Thiên làm Hạ Tử Khâm nhầm tưởng mình là một bệnh nhân bị liệt toàn thân, chỉ có

cái miệng là cử động được. Nghĩ thì là vậy nhưng trong lòng cô cũng cảm thấy vô

cùng ấm áp.

Hạ Tử Khâm không ngờ Tịch Mộ Thiên

lại là một người đàn ông ấm áp đến vậy, đột nhiên cô nghĩ, lấy được anh đúng là

may mắn lớn nhất cuộc đời mình, không biết chừng mộ phần của người thân cô đã

mọc cả xanh non. Nhưng mộ phần nhà cô ở đâu? Điều này phải chờ sau này kiểm

chứng vậy khẽ nhoẻn miệng cười, lắng tai nghe ngóng động tĩnh ở bên ngoài. Tịch

Mộ Thiên đang họp, bởi vì cô nhập viện nên các lãnh đạo cao cấp của Tịch Thị và

Vinh Thị gần như ngày nào cũng phải vào bệnh viện một chuyến, phòng bệnh bên

ngoài đã trở thành phòng họp của Tịch Mộ Thiên, cũng may là phòng rất rộng.

Giọng nói quả quyết vang lên đầy

trọng lượng, Hạ Tử Khâm dễ dàng nhận ra giọng điệu ngang tàng, khí phách, rất

có sức hút ấy của anh, nghe nhiều còn thấy gợi cảm. Thực ra Tịch Mộ Thiên đúng

là rất gợi cảm, đặc biệt là trong chuyện giường chiếu.

Hạ Tử Khâm đưa bàn tay lên xoa xoa

khuôn mặt đang nóng bừng của mình, cúi đầu khẽ lẩm bẩm: “Hạ Tử Khâm, mày đang

nghĩ bậy bạ gì thế hả?”

Hai ngày ở trong bệnh viện, tối nào

Tịch Mộ Thiên cũng chen lên giường ôm cô ngủ, mỗi sáng tỉnh dậy cô đều cảm nhận

sự biến đổi sinh lí rõ rệt trên người Tịch Mộ Thiên, điều này khiến cho Hạ Tử

Khâm không mấy tự nhiên.

Lúc Tịch Mộ Thiên đẩy cửa bước vào,

nhìn thấy cô vợ bé nhỏ đang lấy tay ôm mặt ngồi nghệt ra, khóe miệng khẽ nhếch

lên cười, anh chợt thất thần.

Hạ Tử Khâm ngẩng đầu lên, nói đầy

vẻ hiểu chuyện: “Tịch Mộ Thiên, anh không cần ở đây với em suốt ngày thế đâu,

anh phải đi làm chứ! Ở đây có y tá là được rồi, anh còn nhiều việc phải làm

mà.”

Tịch Mộ Thiên lại gần, đưa tay sờ

trán Hạ Tử Khâm, bưng mặt cô lên lẩm bẩm: “Không bị sốt, sao mặt lại đỏ bừng

thế này?”

Mặt Hạ Tử Khâm lại càng đỏ bừng

thêm, ánh mắt lấp lánh, miệng lẩm bẩm: “Ờ, hơi nóng.”

Tịch Mộ Thiên ngoảnh đầu nhìn nhiệt

kế, nhiệt độ trong phòng dưới hai lăm độ. Anh nhíu mày, quan sát cô vài giây rồi

nói: “Không nóng, nhiệt độ vừa phải mà. Còn nữa, nếu em biết anh nhiều việc,

sau này hãy biết tự chăm sóc bản thân, đặc biệt là mấy thứ đồ ăn như là kem đó,

sau này không được ăn nghe chưa?”

Hạ Tử Khâm chu mỏ nhưng không dám

cãi lại, dù sao sau này cô có lén ăn, Tịch Mộ Thiên cũng chẳng biết được mà

cấm. Hạ Tử Khâm vừa nghĩ vậy đã nghe Tịch Mộ Thiên nói: “Để anh biết được thì

em đừng trách!”, giọng điệu đầy hăm dọa.

Cô y tá bước vào nói Viện trưởng có

việc cần tìm Tịch Mộ Thiên, Tịch Mộ Thiên liếc nhìn chai truyền của Hạ Tử Khâm

rồi quay người bước ra khỏi cửa.

Viện trưởng và bố Tịch Mộ Thiên là

bạn thân thiết, hai nhà có giao tình đã lâu, cũng coi như là bậc tiền bối của

anh, nhìn Tịch Mộ Thiên lớn lên đương nhiên phải khác với những người khác,

Tịch Mộ Thiên cũng rất kính trọng bậc trưởng bối này.

Nói thật lòng, Viện trưởng Sở vô

cùng ngạc nhiên khi thấy nửa đêm nửa hôm, Tịch Mộ Thiên hốt hoảng bế một cô gái

ăn mặc xộc xệch lao vào bệnh viện. Bố mẹ mất sớm, Tịch Mộ Thiên trở thành đứa

trẻ lớn trước tuổi, vì thế mà đứng trước mọi vấn đề trong cuộc sống tâm trạng

của anh luôn điềm đạm, ít biến động. Ngay cả khi bố mẹ sắp qua đời, mặc dù đau

khổ khó che giấu nhưng cũng không đến mức hốt hoảng như thế. Điều này chứng tỏ

cái gì?

Viện trưởng Sở biết tối hôm đó cuối

cùng Tịch Mộ Thiên cũng trở về giống như một con người bình thường, có đầy đủ

các trạng thái tâm trạng hỉ, nộ, ái, ố. Một người đàn ông hốt hoảng vì vợ bị

bệnh.

Cũng vì lẽ đó, Viện trưởng Sở bỗng

cảm thấy vô cùng tò mò về cô vợ trẻ của Tịch Mộ Thiên, thậm chí còn tò mò hơn

cả việc anh cưới gấp. Nói Hạ Tử Khâm là “cô vợ bé bỏng