Em Đồng Ý Gọi Anh Là Chồng

Em Đồng Ý Gọi Anh Là Chồng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322921

Bình chọn: 9.00/10/292 lượt.

” quả không sai chút nào,

một cô nhóc chưa lớn, nếu không nhìn hồ sơ của cô, chắc Viện trưởng Sở còn nghĩ

đây là một nữ sinh mới bước ra khỏi cánh cửa nhà trường.

Mặc dù đang ốm nhưng khuôn mặt trẻ

trung bừng lên sức sống ấy vẫn khiến viện trưởng Sở phải ngạc nhiên. Hơn nữa,

ngay bản thân Tịch Mộ Thiên cũng không nhận ra ánh mắt của mình nhìn vợ lại ấm

áp biết nhường nào. Do vậy, có những chuyện làm Viện trưởng Sở rất khó giải quyết.

Ngẩng đầu nhìn thấy Tịch Mộ Thiên

bước vào, ông liền vẫy vẫy tay: “Tịch Mộ Thiên đến rồi à, mau ngồi đi!”

Viện trưởng Sở gấp đống hồ sơ bệnh

án trước mặt lại, hỏi thẳng

“Cháu có biết tim của Tử Khâm có

vấn đề không?”

Tịch Mộ Thiên ngây người, sau đó

khẽ gật đầu, trước đây trong tư liệu về Hạ Tử Khâm mà Tiểu Dương đưa cho anh có

nhắc đến việc này, hình như không quá nghiêm trọng, hơn nữa thấy cô nhảy nhót

suốt ngày, Tịch Mộ Thiên cũng không cảm thấy đây là vấn đề lớn. Nhưng đột nhiên

viện trưởng Sở lại nhắc đến nó một cách nghiêm túc, tim của Tịch Mộ Thiên như

thót lại. Anh hiểu, nếu không nghiêm trọng, Viện trưởng Sở chắc chắn đã không

nhắc đến.

Viện trưởng Sở chằm chằm nhìn Tịch

Mộ Thiên: “Bệnh của Tử Khâm, y học gọi là khuyết tật vách ngăn tâm thất. Nói cụ

thể hơn, trên vách ngăn giữa hai tâm thất trái, phải có một lỗ hổng. Vì vậy khi

tim co bóp, máu sẽ từ tâm thất trái có áp lực cao chảy sang tâm thất phải có áp

lực thấp. Nếu lỗ hổng này lớn, gánh nặng tăng lên gấp đôi với tâm thất phải

trong một thời gian dài, sau này đến tuổi trung niêm sẽ dễ bị suy tim. Bệnh

nhân bị nặng có thể dẫn đến việc van động mạch chủ đóng không kín hoặc bị viêm

nội mạc tim cấp tính do vi khuẩn.”

Ông dừng lại một chút rồi tiếp tục:

“Điều quan trọng nhất là người mắc bệnh này nếu có bầu chắc chắn sẽ rất nguy

hiểm.”

“Nguy hiểm ạ?”

Sắc mặt Tịch Mộ Thiên thay đổi thấy

rõ: “Nguy hiểm cho đứa bé hay cho mẹ ạ?”

Viện trưởng Sở nhìn thẳng vào mắt

Tịch Mộ Thiên, nói: “Chủ yếu là người mẹ, có khả năng đứa trẻ tuy khỏe mạnh

nhưng lại mang hậu quả nghiêm trọng cho người mẹ, thậm chí là tử vong.”

Tịch Mộ Thiên ra khỏi phòng Viện

trưởng nhưng không về phòng bệnh của Hạ Tử Khâm ngay mà đi thẳng xuống lầu,

ngồi ở ghế dài trong sân viện. Anh châm một điếu thuốc rồi kẹp ở tay, ngồi im

lìm suy nghĩ, mãi cho đến khi điếu thuốc cháy gần hết khiến da tay bị bỏng, anh

mới bừng tỉnh.

Chuyện con cái đối với Tịch Mộ

Thiên mà nói đâu thể có cũng được, không có cũng xong. Đúng là suy nghĩ của anh

hơi truyền thống, nhưng nếu sự nghiệp cả đời Tịch Mộ Thiên vất vả gây dựng lên,

sau này lại chẳng có người kế thừa, như vậy chẳng phải công sức đổ sông đổ biển

hết sao?

Còn nhớ hồi đầu cưới Phi Loan, bố

vợ từng nói có thể đi thụ tinh nhân tạo, nếu không được ông cũng không phản đối

chuyện anh thuê người đẻ hộ. Tịch Mộ Thiên lúc ấy còn trẻ, hơn nữa vẫn chưa đến

lúc anh nghĩ tới vấn đề đó thì Phi Loan đã đi rồi, bây giờ chuyện này lại được

đặt ra trước mắt, Tịch Mộ Thiên đột nhiên phát hiện hóa ra đây là vấn đề quá

khó trong đời anh.

Hạ Tử Khâm vừa ngẩng đầu dậy uống

nước đã thấy Vinh Phi Lân đứng dựa ở cửa, tay cầm bó hoa to. Cô suýt thì tưởng

mình nhìn nhầm. Chỉ mới có hai ngày mà dường như Vinh Phi Lân đã biến thành một

người khác hẳn, sự thay đổi này từ trong ra ngoài, từ đầu đến chân, Hạ Tử Khâm

không khỏi kinh ngạc.

Bỏ đi cái vẻ lưu manh và lười biếng

đó, Vinh Phi Lân đã khiến Hạ Tử Khâm cảm thấy kinh ngạc, hơn nữa sau lần cãi

nhau trước, Hạ Tử Khâm cũng chẳng biết phải đối diện với anh như thế nào. Ngoài

sự ngại ngùng còn là cảm giác gì đó khó nói rõ thành lời.

Hạ Tử Khâm vốn nghĩ hôm ấy hai

người đã nói thẳng những lời lẽ khó nghe với nhau, sau này chẳng nên gặp mặt

nữa, suy nghĩ của cô đơn giản vậy đấy, nhưng Hạ Tử Khâm lại quên mất thân phận

của Vinh Phi Lân, cả sự cố chấp và trẻ con của anh. Xét từ góc độ này, hai

người khá giống nhau.

Hạ Tử Khâm ngây ra nhìn Vinh Phi

Lân, cả buổi chẳng nói được lời nào, bảo anh ta vào cũng không được, bảo anh ta

đi cũng chẳng xong, Vinh Phi Lân không đợi cô kịp phản ứng, thản nhiên bước vào

phòng bệnh, đặt hoa vào lòng cô.

Liếc thấy chai nước truyền đã gần

cạn, Vinh Phi Lân kéo ngăn tủ đầu giường ra, lấy một cục bông gòn tẩm cồn rồi

nhanh chóng rút kim cho Hạ Tử Khâm. Động tác của anh rất nhanh nhẹn và thành

thạo, trong lúc Hạ Tử Khâm còn đang ngây người thì kim truyền đã được rút ra

khỏi tay cô. Hạ Tử Khâm chỉ biết mở to mắt nhìn Vinh Phi Lân trân trân, trông

bộ dạng vừa kì quái vừa đáng yêu.

Vinh Phi Lân phì cười: “Miệng há to

thế kia, cẩn thận không ruồi bay vào đấy!”

Hạ Tử Khâm vội lấy tay bịt miệng,

Vinh Phi Lân phá lên cười, cô đột nhiên cảm thấy mình đúng là nhìn nhầm, tên

này hóa ra vẫn như vậy, chẳng qua chỉ khoác lên người một lớp vỏ khác mà thôi.

Hạ Tử Khâm đảo mắt một vòng trên

người Vinh Phi Lân hồi lâu rồi nhìn qua chỗ khác, không thể không thừa nhận một

Vinh Phi Lân như thế này quả thật rất bắt mắt. Quần tây, áo sơ mi trắng, khác

hẳn với Tịch Mộ Thiên suốt ngày mặc vest. Cổ áo của Vinh Phi


Old school Swatch Watches