
am sinh lộ ra một vùng da nhỏ màu lúa mạch.
Thẩm Điềm mặt đỏ tới mang tai ngu ngơ,
nửa là ngượng ngùng nửa là đau lòng, bạn học bên cạnh lại lôi kéo, lúc
này cô mới cúi đầu, bước nhanh qua hai người.
Cố Hàm Ninh nhịn không được ngẩng đầu,
qua cánh tay Triệu Thừa Dư, thấy hai nữ sinh cúi đầu bước nhanh vọt vào
toilet, không quá hai giây, lại cúi đầu, càng thêm vội vàng lao tới,
xoay người, vào toilet nữ cách vách. . .
“Ừm, hình như dọa đến bạn học của cậu rồi, làm sao bây giờ?”
Cố Hàm Ninh ngẩng đầu cười mắng Triệu
Thừa Dư một cái, thật sự nhịn không được, lại vùi đầu ấp úng nở nụ cười, vui sướng làm Triệu Thừa Dư nghe, cũng không nhịn được vừa lắc đầu vừa
cười ra tiếng.
Được rồi, thật lúng túng, lại vừa buồn cười!
Đối với những nữ sinh nhỏ mà nói, bọn họ như vậy, có được tính là vượt cấp quá không?
Tình cảnh này đã không thích hợp để tiếp tục, Cố Hàm Ninh cười giận Triệu Thừa Dư một cái, ngoan ngoãn rút tay
ra, hai người tăng tốc bước chân trở về phòng thuê.
Chí ít, trong hoàn cảnh không được tự nhiên lắm, cô gái nhỏ da mặt mỏng sẽ cảm thấy ngại ngùng một chút.
Ừ, cần che dấu lúng túng, có lẽ còn có bạn học Triệu đang rèn luyện da mặt!
Hai nữ sinh nắm tay đi toilet lề mề mãi
đến mười mấy phút đồng hồ sau rốt cục đẩy cửa vào, sau đó cúi đầu, ngồi
vào chỗ trống gần cửa nhất, cũng không biết có phải là đã cẩn thận xác
định xem ở cửa toilet không có ai rồi mới dám ra không?
Cố Hàm Ninh phát hiện, cô gái nhỏ Thẩm
Điềm lúc đầu như có như không ngắm Triệu Thừa Dư vài lần, cũng không lại nhìn trộm nữa, chỉ chuyên chú nói cười với bạn học bên cạnh, tươi cười
sáng sủa, ngược lại thoải mái hơn so với lúc nãy rất nhiều.
Ách, đây là phát hiện Triệu Thừa Dư
không tốt đẹp như trong tưởng tượng của cô ta, cho nên, hoàn toàn thất
vọng với bạn học Triệu rồi? !
Ừm, được rồi, đây là chuyện tốt! Mỗi người, đều có lúc hoàn toàn tỉnh ngộ, một cô gái sáng suốt!
Cố Hàm Ninh mím môi cười, tay trái vươn đến trong tay phải Triệu Thừa Dư, ngón trỏ nhẹ chọc.
“Bạn họcTriệu, thêm một khúc nữa!”
Triệu Thừa Dư lòng bàn tay ngứa, nhịn xuống xúc động muốn tránh né, để tùy cô nhẹ chọc, cười nhíu mày.
“Song ca?”
“Khụ, mình thích nghe cậu hát!”
Cố Hàm Ninh mím môi cười yếu ớt, trên tay ra sức, đẩy cậu một phen.
“Mau chút mau chút!”
Giọng Triệu Thừa Dư rất êm tai, Cố Hàm
Ninh quyết định để cậu học thêm một khúc, sau này cũng có thể tiết kiệm
tiền mua album nghe nhạc rồi!
Edit: dieptu94
Beta: Vi Vi
Rốt cuộc Cố Hàm Ninh vẫn gọi cuộc điện thoại, ở lại ăn cơm tối.
Hiển nhiên tâm trạng Triệu Thừa Dư rất tốt, lại hát thêm hai bài dành cho Cố Hàm Ninh.
Cố Hàm Ninh cười đến mặt mày cong cong,
vô cùng cổ vũ ra sức vỗ tay, chờ đến Triệu Thừa Dư để lại mic, đi về
ngồi xong, liền dán sang, xòe ra, hơi chu môi cười: “Cậu xem, tay mình
đều vỗ đến đỏ rồi!”
Triệu Thừa Dư cười, hai tay nắm tay Cố Hàm Ninh, cúi đầu hôn một cái trong lòng bàn tay cô.
“Cảm ơn cổ vũ!”
Cố Hàm Ninh mím môi cười đến vui sướng, mắt sáng lóng lánh, vô cùng đẹp mắt.
Triệu Thừa Dư nhìn mà đáy lòng khẽ run, thật muốn không để ý cảnh tượng, ôm Cố Hàm Ninh hôn một cái. . .
Mọi người đều là học sinh, dĩ nhiên là
theo chế độ AA (chia đều), hát xong, tìm một nhà hàng nhỏ ở gần đó ăn
cơm, vừa vặn thuê một phòng.
Cố Hàm Ninh quyết tâm sắm vai một cô gái nhỏ, mím môi cười yếu ớt, rúc vào bên cạnh Triệu Thừa Dư.
Triệu Thừa Dư săn sóc rót nước gắp đồ ăn, tầm mắt chỉ xoay quanh bạn gái và thức ăn.
Vốn cũng có người thì thầm muốn uống rượu, đáng tiếc bị mấy vị nữ sinh nhất trí phản đối.
Đợi lát nữa phải trở về nhà, đều là học sinh không giỏi uống rượu, uống đến khắp người mùi rượu, làm sao vào cửa?
Ăn xong bữa cơm, Cố Hàm Ninh phát hiện tầm mắt của Thẩm Điềm luôn vô tình hay cố ý trốn tránh cô và Triệu Thừa Dư.
Trong lòng Cố Hàm Ninh bật cười.
Được rồi, cô giống như thật dọa đến cô bé rồi.
Ừ, thu hoạch như thế này thật ra là ngoài ý muốn!
Sau khi ăn xong đều tự mình về nhà.
Nhóm nam sinh rối rít tỏ ra có phong độ thân sĩ, từng người một ghép thành đôi, đưa nữ sinh về nhà.
Thẩm Điềm và một nữ sinh cùng tiểu khu khác, do chàng trai chất phác vốn định song ca với Thẩm Điềm đưa về.
Cố Hàm Ninh nhìn Thẩm Điềm rõ ràng do dự một lúc, cuối cùng vẫn là gật đầu đồng ý.
Chàng trai kia thấp thỏm, lập tức biến thành mừng rỡ.
Thời niên thiếu, vốn là như vậy, ánh mắt cô gái đuổi theo chàng trai xuất sắc trong lớp, phía sau các cô gái
đứng đầu lớp, thật ra cũng có rất nhiều ánh mắt chàng trai.
Chỉ là các cô gái chàng trai kiêu ngạo,
đều không quen quay đầu tìm kiếm, cho nên luôn nhìn chăm chú vào bóng
lưng của người khác, bỏ lỡ hình bóng sau lưng mình, khiến người tiếc
nuối.
Nhưng mà, tiếc nuối thời niên thiếu, có lúc cũng là loại tốt đẹp!
Mối tình đầu a, chua xót ngọt ngào, dư vị vô cùng!
Cười tạm biệt các bạn học, hẹn lần tới tụ tập tiếp.
Triệu Thừa Dư mở áo khoác ngoài, kéo Cố Hàm Ninh vào trong ngực.
“Đi thôi, thật không nỡ đưa cậu trở về. . .”
Cố Hàm Ninh ngẩng đầu đón ánh mắt quyến
luyến của Triệu Thừa Dư, nhẹ nhàng cười, đưa tay ôm