
hông cậu, dính sát
vào, hấp thụ ấm áp ngọt ngàoi!
“Ngày mai không phải có thể gặp rồi!”
“Còn phải đợi đến ngày mai đấy!”
Triệu Thừa Dư không phải không có tiếc nuối nói.
Trong không trung chậm rãi bay bay hạt
tuyết mỏng, Triệu Thừa Dư ôm càng chặt hơn, rất sợ để một giọt tuyết rơi xuống người Cố Hàm Ninh.
Đoạn đường này thật ra không dài, không
khí ướt lạnh dường như muốn thẩm thấu vào trong xương, nhưng hai người
đều đi rất chậm, vô ý thức ở kéo dài hành trình ôm nhau.
“Ừ. . .nếu lạnh, cậu có thể để tay tới. . . eo mình. . .”
Triệu Thừa Dư đàng hoàng nói, lại không tự chủ được hơi hơi đỏ lỗ tai.
Cậu đang nghĩ tới buổi chiều, hình ảnh lúc Cố Hàm Ninh “sưởi ấm” trên người cậu …
“Ha ha! Thôi, hiện tại tay quá lạnh !”
Cố Hàm Ninh mím môi cười, nhưng tay thật quá cóng rồi, cũng thật không nỡ khiến cậu cóng theo.
“Không, không sao cả. . .”
Triệu Thừa Dư là thật cảm thấy không sao cả, tuy rằng lạnh, nhưng cảm nhận kia, thật là làm cho người ta nhớ nhung. . .
Chỉ cần vừa nghĩ tới buổi chiều. . . Người cậu liền dâng lên luồng khí nóng, va chạm khắp người, lung tung tìm đường ra. . .
Cố Hàm Ninh cười trộm, nhẹ véo vào khu thịt mềm trên eo Triệu Thừa Dư.
“Mình không nỡ đây! Chờ sau này, tay ấm áp chút đã. . .”
“Ừ!”
Triệu Thừa Dư đỏ mặt, đáy lòng hơi hơi thất vọng.
Giọt tuyết dần dần biến thành bông tuyết lơ phơ lất phất, nhẹ nhàng bay bay.
Cố Hàm Ninh vốn chỉ định để Triệu Thừa
Dư đưa đến cửa tiểu khu, nhưng Triệu Thừa Dư cứ thế ôm không buông tay,
một mạch đưa đến đầu cầu thang nhà bác của Cố Hàm Ninh.
“Ai, phải mai gặp rồi . . .”
Triệu Thừa Dư cảm thán nói.
Cố Hàm Ninh cười, túm lấy vạt áo của Triệu Thừa Dư, nhón chân lên mổ một ngụm trên môi cậu.
“Không tới hai mươi bốn giờ nha, rất nhanh!”
Triệu Thừa Dư không nói, ôm chặt lấy, lại hôn lại gặm, đây là chuyện mà cả chiều nay cậu muốn làm !
Không đã ghiền! Lại cúi đầu môi lưỡi dây dưa, cho đến khi hai người đều có chút thở hồng hộc, rồi mới gắng tách ra.
Cố Hàm Ninh cười khẽ đẩy đẩy lồng ngực Triệu Thừa Dư.
“Mình lên đây. . .”
Triệu Thừa Dư cúi đầu lại mổ một ngụm, lúc này mới lưu luyến không rời buông lỏng tay.
“Ngày mai mình cũng đón cậu!”
Cố Hàm Ninh cười phất tay lên lầu, lúc
đi lên chỗ rẽ cầu thang, nhìn lại, Triệu Thừa Dư còn đứng ở nơi đó, bông tuyết bị đèn đường ánh vàng bao phủ trở nên nhiễm màu vàng óng, nhẹ bay xuống bờ vai cậu. Thấy mình quay đầu, Triệu Thừa Dư lại nở nụ cười, vẫy tay với mình.
Giây phút này, Cố Hàm Ninh thật muốn lại quay đầu chạy tới, nhào vào trong lòng cậu, ôm thật chặt, không buông tay!
Bước chân ngập ngừng, Cố Hàm Ninh nhẹ giọng thở dài, sau đó mới di chuyển bước chân, chậm rãi lên lầu.
Mùng bốn tháng giêng, cả nhà Cố Hàm Ninh đến nhà cậu cả ăn cơm.
Bây giờ nhà cậu cả của Cố Hàm Ninh ở bên cạnh ủy ban huyện, rất gần nhà cô.
Cố Hàm Ninh đã nói trước, buổi chiều mình muốn đi tìm bạn học, buổi tối cũng không trở về ăn cơm.
Sau bữa trưa, Cố Hàm Ninh liền vội vội đi.
Triệu Thừa Dư đã gửi vài tin nhắn, Cố
Hàm Ninh sợ cậu chờ, chạy chậm ra cửa, còn chưa đi ra đến cổng tiểu khu, liền thấy một bóng dáng quen thuộc trên đường chính.
Hôm nay Triệu Thừa Dư mặc một áo lông
màu đen, quần bò màu đen, giày da màu đen, bởi vì còn có bông tuyết nhỏ
đang bay, cho nên kéo mũ áo khoác lên
Cố Hàm Ninh liền thích một Triệu Thừa Dư ăn mặc sạch sẽ gọn gàng, nhìn rất có tinh thần.
“Thừa Dư!”
Triệu Thừa Dư vừa quay đầu, liền thấy
được Cố Hàm Ninh đang tươi cười chạy chậm tới, cười giang hai tay, đón
Cố Hàm Ninh kéo vào trong ngực, cúi đầu hít sâu hai cái trên mái tóc cô, lúc này mới cảm thấy lúc đợi chờ nôn nóng vừa rồi trở thành hư không!
“Đi thôi.”
Bọn họ muốn đi chính là điểm bán vé tàu hỏa trung tâm thành phố, lúc mua xong đi dạo trong quảng trường Vạn Hối.
Từ nhà cậu Cố Hàm Ninh ngồi xe buýt ba điểm.
Hôm nay người đi dạo phố dường như rất nhiều, hai người chờ tới một chiếc xe buýt, đã không có chỗ ngồi.
Ngày tuyết rơi, xe buýt đi chậm, toa
hành khách hơi hơi đung đưa, Cố Hàm Ninh gần sát Triệu Thừa Dư, được cậu ôm đứng vững vàng bước chân.
Xuống xe, Triệu Thừa Dư dắt Cố Hàm Ninh qua đường cái, đối diện chính là điểm vé xe tàu.
Trước cửa bán vé tàu hỏa có hơn hai mươi người xếp hàng, đội ngũ kéo dài đến tận cổng.
“Cậu ngồi một lúc, mình xếp hàng.”
Triệu Thừa Dư chỉ vào một bên chỗ ngồi, mình đi tới sau cùng đội ngũ.
Cố Hàm Ninh quay đầu nhìn ba chỗ ngồi dựa tường lạnh lẽo, đi tới phía sau Triệu Thừa Dư.
“Chúng ta cùng nhau xếp.”
Cố Hàm Ninh cười cười với Triệu Thừa Dư quay đầu lại.
“Được!”
Triệu Thừa Dư nửa nghiêng người, cười đáp.
“Mua vào sáng hay chiều 15?”
“Ai!” Cố Hàm Ninh trừng mắt, nhìn Triệu
Thừa Dư không nói không rằng, không nhịn được đưa tay nhéo hai cái rồi
cấu một cái lên eo cậu!
“Nha! Eo mình khẳng định bị cậu cấu tím bầm rồi!”
Triệu Thừa Dư rất vô tội mở to mắt, cũng không tránh, tùy Cố Hàm Ninh nhéo rồi cấu!
“Hừ! Cậu da dày thịt béo, nào cấu đến tím được!”
Cô dùng lực cũng là đã nghĩ trước, đâu thể nào thực sự cấu quá đau!
Nhưng mà, Cố Hàm Ninh vẫn xoa xoa, mới