
òn lại.
Trên màn hình hiển thị chính là đôi tình nhân hát song ca, một microphone vẫn ở trong tay Triệu Thừa Dư, nhưng
cái còn lại lại không phải ở trong tay Cố Hàm Ninh.
“Ai nha, Thẩm Điềm, người ta là nhường
Triệu Thừa Dư cùng Cố Hàm Ninh song ca, cậu xem náo nhiệt gì nha! Bài
hát tiếp theo cậu lại hát a!” Lục Khải cười hướng về phía Thẩm Điềm đang cúi thấp đầu, người cứng đờ vẫn cố chấp cầm lấy Microphone không thả
vẫy vẫy tay.
Cố Hàm Ninh khe khẽ mỉm cười, liếc mắt qua microphone trước mặt Thẩm Điềm, nhìn Triệu Thừa Dư nhíu mày cười một tiếng.
“Thôi, nhường Thẩm Điềm hát trước đi.
Bọn mình hát sau.” Triệu Thừa Dư cười nói, đem microphone để ở trên bàn
trà, trở lại ngồi bên cạnh Cố Hàm Ninh.
Một bên đã có bạn nam đứng lên, cầm lên microphone Triệu Thừa Dư để xuống.
“Là song ca nha! Bài này mình hát, Thẩm Điềm, mình và cậu cùng nhau hát đi?”
“Thật là dễ nghe!”
Triệu Thừa Dư vừa ngồi xuống, Cố Hàm
Ninh liền dựa sát vào, hơn nửa trọng lượng tựa vào trên người Triệu Thừa Dư, dán vào lỗ tai cậu nhẹ giọng nói chuyện.
Triệu Thừa Dư nhịn xuống muốn sờ lỗ tai, cười lặng lẽ đưa tay vòng qua lưng Cố Hàm Ninh nhẹ nhàng ôm.
“Em còn muốn nghe bài gì? trở về từ từ mình hát cho cậu nghe?”
“Bài gì cũng được?” Cố Hàm Ninh cười nhíu mày.
“Ừ, không biết mình sẽ học.” Triệu Thừa Dư gật đầu đáp ứng, không chần chừ.
Edit: Dieptu94
Beta: Vi Vi
Âm nhạc đã vang lên, trên màn ảnh hiện
lên lời bài hát, nữ sinh hát trước, nhưng Thẩm Điềm lại không hề động
đậy, tóc dài đen nhánh, rối tung ở mặt sườn, che khuất vẻ mặt cô.
“Này, Thẩm Điềm, bài hát này cậu không hát sao?”
Cậu nam sinh cầm mic kia hiển nhiên có chút lúng túng, nhất thời đứng cũng không được, ngồi cũng không xong.
Mặt khác một nữ sinh lúc đầu ngồi ở bên cạnh Thẩm Điềm đi tới, lấy mic từ trên tay Thẩm Điềm, cười nói:
“Được rồi, Thẩm Điềm sẽ không hát, để mình!”
Cô gái kia vô cùng sảng khoái, tiếp nối giai điệu bắt đầu hát, mặc dù không hay lắm, lại hát thật sự có tinh thần.
Không khí vừa rồi còn lúng túng dần dần nhạt đi, những người còn lại vừa nghe, liền cười bắt đầu tán gẫu.
Triệu Thừa Dư chỉ cúi đầu, thân mật nói chuyện với Cố Hàm Ninh.
“Ngày mai mình đi mua vé tàu, đến lúc đó điện thoại cho cậu.”
“Ừ, nếu không chiều ngày mai cậu hãy đi, ngày mai nhà mình đến nhà cậu mình ăn cơm, đến lúc đó mình ra ngoài!”
Ánh mắt Triệu Thừa Dư sáng lên.
“Được! Vậy cậu ăn xong gọi điện thoại cho mình, chúng ta cùng đi ra ngoài!”
Nghe được ngày mai còn có thể gặp mặt, tất nhiên Triệu Thừa Dư phấn chấn cả tinh thần.
“Đúng rồi, học kỳ sau mình định mang máy tính lên. Cậu nói là nên mang từ nhà lên, hay là sau khi tới trường học mua?”
Cuối kỳ trước viết luận văn, Cố Hàm Ninh thực sự buồn bực thật lâu. Cô đã có thói quen đánh chữ , đổi dùng bút,
đột nhiên liền có loại cảm giác suy nghĩ khô kiệt, một bài luận văn thật lâu cũng không xong.
Tuy nói nội quy quy định năm thứ nhất đại học không cho phép mang máy tính, nhưng trường học cũng không kiểm soát, ai biết được!
“Ừm, mình cũng quyết định mua một cái. Cái nhà cậu mua lúc nào?”
“Mình mua hồi lớp tám, tốc độ chậm không chịu được.”
“Vậy hay là mua một cái máy tính nữa đi, nếu không cầm đến trường cũng không dùng được lâu.”
“Cũng được! Cái máy đó cũng chiếm nhiều chỗ quá.”
Hiện tại đều chuyển sang dùng LCD rồi, thật ra Cố Hàm Ninh cũng không muốn mang máy vi tính cũ lên.
“Vậy thì, đều nhờ cậu vậy! Miêu Miêu cùng Mạn Mạn có khả năng cũng dự định mua, đến lúc đó liền nhờ cậu hết.”
“Được!” Triệu Thừa Dư cười gật đầu.
Hai người Triệu Thừa Dư cùng Cố Hàm Ninh chụm đầu, lặng lẽ nói chuyện.
Một ca khúc kết thúc, ca khúc sau lại tiếp diễn.
“Mình đi toilet.”
Cố Hàm Ninh nhẹ giọng nói với Triệu Thừa Dư, liền muốn đứng dậy.
Triệu Thừa Dư kéo tay cô, cười nói: “Cùng nhau đi.”
Triệu Thừa Dư dắt Cố Hàm Ninh đi ra
ngoài, có mấy nam sinh phát ra thiện ý tiếng huýt gió, phần lớn mọi
người chỉ là ngắm một chút.
Đi tới ngoài cửa, cánh cửa rất dày,
thoáng chặn lại tiếng âm nhạc bên trong phòng riêng, Cố Hàm Ninh cảm
thấy lỗ tai yên tĩnh rất nhiều, mắt thấy hành lang không ai, quay đầu
giả mặt quỷ cười, đôi tay kéo má Triệu Thừa Dư, nhéo nhéo.
“Thằng nhóc! Cậu là người gặp người thích hoa gặp hoa nở nha!”
“Hử?” Triệu Thừa Dư đầy mặt nghi ngờ, không hiểu ra sao.
“Ai. . .” Cố Hàm Ninh lắc lắc đầu, lập
tức cười vỗ vỗ má Triệu Thừa Dư, “Được rồi, thật ra mình phải khen ngợi
cậu! Làm rất tốt!”
“Hử?” Triệu Thừa Dư lần nữa tỏ vẻ nghi ngờ, cậu làm cái gì?
Cố Hàm Ninh “Xì” nở nụ cười, nhón chân nhẹ mổ một ngụm trên cằm của Triệu Thừa Dư.
“Được rồi, quả thật nên thuởng! Ưu điểm phải nhớ tiếp tục duy trì!”
Nói xong cũng không chờ Triệu Thừa Dư phản ứng kịp, cười chạy chậm về hướng toilet.
Rửa tay xong đi ra ngoài, Triệu Thừa Dư
dựa lưng vào tường chờ ở lối rẽ vào toilet, Cố Hàm Ninh cười đi tới, đôi tay lôi kéo áo Triệu Thừa Dư, lắc lắc, nhất thời không chịu buông ra.
“Cậu, cơm chiều nhất định phải trở về ăn sao?” Triệu Thừa Dư nghĩ đến, nhiều nhất là hai tiếng nữa sẽ phải đưa
cô trở về, liền có