Old school Swatch Watches
Duyên Tới Là Anh

Duyên Tới Là Anh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325282

Bình chọn: 7.5.00/10/528 lượt.


cười, nhìn nữ sinh mới thấy lúc chiều, kéo theo một cô gái trẻ tuổi xa

lạ, đang mím môi cười nhìn Triệu Thừa Dư

Cố Hàm Ninh cười chân mày nhíu lại.

Nụ cười của cô gái kia, so với lúc chiều nói chuyện với mình, lại thêm chút căng thẳng, cùng mong đợi?

“Thật là đúng lúc. Đây là lần đầu tiên

chạm mặt cậu ở thư viện, thỉnh thoảng cậu mới đến thư viện sao?” Đối

phương cười nói liên tiếp, vội vàng khẽ nghiêng đầu, dường như lúc này

mới thấy Cố Hàm Ninh, “Ô, vị này là?”

Triệu Thừa Dư khẽ nhíu mày, nhìn cô gái như đang đợi cậu giới thiệu, lên tiếng nói:

“Hàm Ninh, đây là bí thư chi bộ lớp bọn

anh, đây là bạn gái mình, Cố Hàm Ninh.” Giới thiệu rất đơn giản, cô gái

đang khẩn trương chỉ là không quên ra vẻ mỉm cười đối với Cố Hàm Ninh,

cố gắng khiến mình thong dong bình tĩnh chào hỏi.

“Xin chào, buổi chiều chúng ta đã từng gặp.”

Cố Hàm Ninh dùng ánh mắt cổ quái liếc xéo Triệu Thừa Dư đang dựa nửa người vào bàn một cái, mới cười nói: “Xin chào!”

“Kia…” Cô gái nhìn Triệu Thừa Dư, rõ ràng còn muốn nói điều gì, có lẽ là ý định lại tán gẫu vài câu.

Triệu Thừa Dư thì đã sớm chuyển ánh mắt

qua, cười nói với Cố Hàm Ninh nói: “Mình đi trả sách.” Sau đó quay đầu

nói với bạn học của mình: “Tạm biệt.” Sau đó bình tĩnh đi về phía bàn

phục vụ.

Xa Hà Văn vẻ mặt mất mát, chậm chạp nhẹ

nói một câu: “Tạm biệt….” Sau đó nhìn Triệu Thừa Dư cũng không quay đầu

mà đi luôn. Xa Hà Văn khẽ giật mình sững sờ, đáy lòng đầy mất mát, quay

đầu lại, Cố Hàm Ninh đã sớm cúi đầu, một lần nữa rời lực chú ý đến tay

mình, căn bản không có tiếp nhận ánh mắt phức tạp của Xa Hà Văn.

Trong lòng Xa Hà Văn vô cùng ủ rũ, không biết làm sao mà bước đi, từng bước một theo bạn cùng phòng quay đầu mà đi.

Đợi đến lúc Triệu Thừa Dư quay trở lại,

một lần nữa ngồi xuống, Cố Hàm Ninh trái lại đọc sách không vào, vài lần ngẩng đầu đánh giá vẻ mặt Triệu Thừa Dư, cuối cùng đáy lòng nhịn không

được rất hiếu kỳ.

Ừ, xác thực là tò mò mà thôi, không liên quan đến những cảm xúc khác.

Cố Hàm Ninh đáy lòng lẩm bẩm, cúi đầu giả vờ không để ý hỏi:

“Hai người vừa nãy đều là bạn học của cậu?”

“Hả? À. Không phải. Quen một người, là bí thư chi bộ lớp mình, người kia thì không nhận ra.” Triệu Thừa Dư cúi đầu tùy ý đáp.

“Thế à….” Cố Hàm Ninh ngẩng đầu lên chống cằm, cười liếc Triệu Thừa Dư.

“Bí thư chi bộ lớp cậu tên là gì?”

Triệu Thừa Dư rõ ràng là ngừng một chút, cuối cùng ngẩng đầu lên, nhíu mày suy nghĩ một lúc.

“Thì, họ Hà đi. Hử… Cũng có thể là họ Thôi đi!”

Đáp án mà Triệu Thừa Dư khai cũng tính là đáp án sao?

Cố Hàm Ninh bật cười lắc lắc đầu, người này, thật là không có nhớ tên họ người ta nha!

“Sao mà ngay cả tên bạn trong lớp cậu cũng không biết a?!” Cố Hàm Ninh khẽ khiển trách.

“Lớp bọn mình chỉ có hai nữ sinh, bình

thường căn bản là không tiếp xúc, mọi người chỉ báo tên lúc mới khai

giảng, giảng viên bộ môn của bọn mình cũng không thích điểm danh, mình

sao nhớ được a!” Triệu Thừa Dư lý sự đương nhiên nói.

Được rồi, đối với bạn học Triệu mà nói, người hoặc chuyện không quan trọng, xác thực không cần chiếm giữ tế bào não.

Cố Hàm Ninh không rõ nên ăn mừng hay vẫn là tiếc nuối,

Dường như cô đã thành tình địch trong mắt người ta rồi, nhưng ngay cả đối phương tên họ gì thậm chí cô còn không rõ.

Được rồi, Cố Hàm Ninh nghĩ, cô không nên ăn cái gì dấm chua, mà nên chia buồn với vị bí thư chi bộ có thể là họ

Hà cũng có thể là họ Thôi kia, chia buồn cô ấy yêu thầm bởi vì ngượng

ngùng rụt rè mà có thể cả đời không cách nào nói ra được, có lẽ từ nay

trở đi không thấy ánh sáng…

Cố Hàm Ninh cười liếc Triệu Thừa Dư đã

lại cúi đầu xuống, rõ ràng, có lẽ cô gái kia, trong mắt cậu, chỉ như con gió nhẹ thoảng qua, thậm chí cả một tia lăn tăn cũng không cách nào tạo thành.

Được rồi, bạn học Triều rất ưu tú, không ít cô gái thầm mến hay công khai như vậy, nhưng chỉ cần tim cậu vĩnh

viễn đơn giản như thế, người không quan trọng, liền không có cách nào

chiếm cứ cho dù là một chút một ít khe hở, vậy cô còn có cái gì mà không yên lòng?!

Có một số nam sinh, sẽ có bệnh chung đa

tình, coi như đối phương không thích, cũng cố ý muốn làm cái gì bạn bè,

hoặc gần hoặc xa mà dính dáng đến đối phương, dùng cái này để thể hiện

mị lực của bản thân.

Được rồi, không chỉ là nam sinh, nữ sinh cũng giống vậy, chẳng qua là nam sinh dễ dàng thương hương tiếc ngọc,

càng ‘sợ’ làm đau lòng nữ sinh nhu nhược.

Nhưng là, ít nhất, Cố Hàm Ninh xác định bạn học Triệu không phải, vậy thì đủ rồi!

Đến thứ sáu lúc vô tình gặp lại vị bí

thư chi bộ kia ở lầu Nguyệt Nha, Cố Hàm Ninh đã có thể vô cùng thật lòng gật đầu mỉm cười chào hỏi một cách tự nhiên.

Đúng như trong trí nhớ của cô, dưới sự

nỗ lực của hội học sinh, cuối cùng có sự hợp tác giữa đại học Z và rạp

chiếu phim của thành phố H, mỗi tối thứ sáu, thứ bảy, tại lầu Nguyệt Nha sẽ chiếu hai bộ phim điện ảnh, đương nhiên không thể là mới nhất, đều

là phim đã chiếu, nhưng mà giá vé rất rẻ, một lần chiếu năm tệ.

Lần chiếu đầu tiên chính là một bộ phim đã chiếu cách đây nửa năm, Cố Hàm Ninh nghe tin, lập tức nhắn tin